GIỜ THỨ 25 - Trang 93

- Cha có chắc chắn người ấy không phải Do Thái chăng?

- Tôi chắc chắn là không.

- Thế thì đó là một chuyện hết sức vô liêm sỉ. Kẻ thủ phạm sẽ bị trừng trị.
Ai ra lịnh sung công vậy?

- Tôi không biết. Từ sáu tháng nay, tôi đi hỏi cùng khắp các cơ quan chánh
quyền: nơi cảnh sát cuộc, sở hiến binh và trong quân đội. Đâu đâu cũng
không ai chịu nói cho tôi biết. Họ đều trả lời với tôi là một cơ mật.

- Đó là lẽ dĩ nhiên. Các chuyện ấy là tối cơ mật. Tôi đây, tôi cũng không thể
làm sao nói cho Cha biết được nữa. Trước hết Cha phải đến Bộ Tham mưu.
Khi có giấy phép, Cha đem lại đây, chúng tôi sẽ lục trong hồ sơ và chừng
đó mới biết ai ký giấy sung công. Nếu là một sự lạm quyền, thì chắc chắn
người nào đó sẽ bị nghiêm trị để làm gương. Nhưng trước khi có tờ giấy
phép chính thức cho Cha lo vụ này, thì chúng tôi không thể nói gì thêm
được nữa!

Ông quận trưởng đứng dậy, chỉ nghĩa là cuộc tiếp kiến chấm dứt. Mục sư
vẫn ngồi yên, nói:

- Thưa ông quận trưởng, có thể nào con người đi đến một mức độ vô giác
lãnh đạm như một cái máy, mà làm ngơ như không nghe tiếng kêu cứu của
đồng loại mình hay sao? Tôi không tưởng tượng được ông không hiểu lời
yêu cầu của tôi. Ông là một Người. Con Người thì có cảm giác, có tâm hồn.
Một Người đâu thể là một cái máy. Và thật tình, ông có nhận định chuyện
oan ức của Moritz không?

- Thưa Cha, thành thật mà nói, tôi xin thú nhận rằng tôi lấy làm tiếc không
thể làm hơn được nữa với Cha. Tôi tin Cha có lý. Tôi nói như thế vì tôi là
con của một mục sư. Theo lẽ thì tôi không quan tâm đến vấn đề Do Thái,
đảng Franc-Maçon hay những kẻ giữ ngục, vì đó là những chuyện nguy
hiểm, mó đến có thể gây vạ cho mình. Tôi là một công chức, và tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.