GIỜ THỨ 25 - Trang 94

muốn làm hỏng đời công chức của tôi. Tôi không muốn xen vô, chỉ có thế
thôi.

Mục sư đứng dậy. Ông quận trưởng bắt tay ông và nói:

- Tôi rất tiếc không làm được việc gì cho người của Cha. Anh ấy tên gì? Ờ,
tên Moritz. Chuyện nào khác Cha cứ đến, tôi sẽ hết lòng.

(36)

Ra khỏi tỉnh thành, mục sư ghé vào một ngôi nhà thờ. Ông nghĩ đến mọi
người, từ viên quản ở làng Fântâna, ông quận trưởng, viên sĩ quan trẻ tuổi ở
đồn hiến binh, mấy người lính cảnh sát, đến các công chức đã bắt ông chờ
ngoài cửa, và giam giữ Moritz tong tù. Ông giở nón ra, và đọc câu cầu
nguyện của W. H. Auden:

“Và bây giờ xin cầu nguyện cho những người có nắm được một chút uy
quyền, cầu nguyện cho những ai, mà qua tay họ, chúng ta phải chịu nỗi
chuyên chế tàn bạo chung của quốc gia, cầu nguyện cho những người điều
tra hết sức rồi còn thẩm vấn lại, cầu nguyện cho tất cả những người cấp
giấy phép và ban bố lịnh cấm ngăn, cầu nguyện cho họ không đến đỗi coi
chữ viết và con số là thật sự hơn máu và thịt... Xin Chúa ban phước cho
chúng con, những công dân trên trần, cho chúng con đừng lầm lẫn người
với chức vụ của họ. Chúa ban cho chúng con luôn luôn được sáng suốt để
nhận định rằng chính do tật nóng nảy hay tật lười biếng, do sự lạm quyền
hay lòng lo sợ tự do, do những chuyện bất công của chúng con mà phát
sinh ra Quốc gia này, cái quốc gia mà chúng con phải gánh chịu để được
giải thoát và được ân xá tội lỗi của chúng con!”.

Mục sư đội nón lên đầu bạc phơ, ra xe, lên đường trở về Fântâna. Đến ngã
tư, ông gặp lão Goldenberg cũng đi lên tỉnh về. Tới ngang lão Do Thái, con
ngựa dừng bước. Nó biết lão và cũng biết chủ nó luôn luôn cho lão lên xe,
khi gặp dọc đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.