GIÓ VĨNH CỬU - Trang 12

Đứng phía trên chúng tôi là một sinh viên cao kều đeo kính khá mốt.

Anh ta lấy ra một câu: “trở thành người hữu ích - có nghĩa là chỉ trở thành
người hữu ích, trở thành con người tuyệt đẹp - có nghĩa là chỉ trở thành con
người tuyệt đẹp, nhưng trở thành hữu ích và tuyệt đẹp - có nghĩa là trở nên
vĩ đại”.

Cả bạn sinh viên cùng đi với anh ta nhắc:
- Anh cũng đã đủ cao lớn, chỉ còn cần trở thành hữu ích, hoặc tuyệt đẹp

nữa thôi.

Cả bọn cười ồ. Nhưng to hơn cả là tiếng cười khà khà trầm đục của anh

sinh viên đeo kính mốt nọ.

Biata không cười. Khi chúng tôi ra khỏi thang máy, đến gần cửa ra vào

cô ta mới nói:

- Ông ta có thể nói về những việc khác quan trọng hơn thay cho những

câu châm ngôn đã tranh cãi chán ra rồi.

Côxchia hỏi:
- Cô cho rằng ông ta cần phải nhắc đến vì sao hả?
- Chính thế! Ông ta phải nói, phải báo trước. Ông ta biết nhiều. Cần phải

báo trước những nguy hiểm.

- Để gieo rắc hoang mang à?
- Không. Để đoàn kết trong những ngày hiểm nguy.
Biết rằng sẽ đi đến chỗ đoạn tuyệt, nhưng vì tự ái, Côxchia không nén

được mình và đã tranh cãi với Biata. Buổi tối thế là mất vui. Cô ta chỉ cho
phép chúng tôi tiến đến bên chiếc xe ca tự động và lên xe đi về Gôlixưnô.

Côxchia chau mày, trầm ngâm:
- Thế đấy! Ngu ngốc làm hại mình và những người xung quanh. - Im

lặng một lúc, cậu ta tiếp: - Những người thân thiết.

Tôi tán thành:
- Cậu tự phân tích như thế

đúng đấy.

Lần này Côxchia cho những lời chỉ trích của tôi là phải nên ngoan ngoãn

gật đầu nhắc lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.