GIÓ VĨNH CỬU - Trang 13

- Cậu nói đúng. Tuyệt đối đúng. Nhưng sao cậu không lái câu chuyện

sang vấn đề khác, hay nói lảng đi?

- Mình cũng đã định.
- Vâng, cậu đã định. Cái vì sao ấy thật đáng nguyền rủa. Mong cho nó

cháy sớm trước thời hạn đi cho rồi.

- Đó chỉ là một sự an ủi mềm yếu.
- Cậu nói đúng. Giá mà mình có được cái trí tuệ như của cậu.
Sự ân hận chân thành và tính nhu mì của Côxchia khiến cho tôi khi về

đến nhà ở tập thể, đã tự dọn bàn ăn và chăm sóc Côxchia như người ốm.
Người máy Trarơli của chúng tôi nằm bẹp ở hốc tường cạnh cửa. Học kỳ
một, Côxchia muốn hiện đại hóa đi một chút đã tháo nó ra. Nhưng sau vì
thiếu thì giờ thành thử đến nay vẫn chưa lắp lại được.

Thế là sau “bữa tiệc chiều ngày lễ”, tôi lại phải thu dọn căn phòng để

sáng mai khỏi bận rộn trước lúc lên đường. Đáng nhẽ việc này là của
Côxchia, vì cậu ta đã tháo Trarơli. Trong khi tôi loay hoay với máy hút bụi
thì Côxchia uể oải, mệt mỏi, đau khổ ngồi trước màn ảnh xem một buổi
trình diễn tẻ ngắt trong mục: “nếu bạn rỗi rãi”.

Tôi vội vã chuẩn bị về thăm bố mẹ, vì đã hứa là sẽ về nhà trước nửa

đêm.

Dù sao, buổi liên hoan cũng đã kết thúc tốt đẹp. Bất thình lình, Biata

hiện lên trên màn ảnh điện thoại truyền hình. Và bao giờ cũng vậy, cô hỏi
chúng tôi như trước đó không có chuyện gì xảy ra:

- Các anh ở nhà đấy à?
- Ở nhà! Ở nhà! - Côxchia nhỏm dậy, gào lên.
- Gặp được các anh thật là hay quá!
- Một sự ngẫu nhiên lạ thường! - Côxchia nhanh trí.
- Đúng thế. Tôi đã ngờ là không gặp được các anh cơ đấy.
Côxchia im lặng, cả hai chúng tôi cười sung sướng. Cô ta cũng im lặng

nhìn chúng tôi vẻ chỉ trích, nói tiếp:

- Các anh xem có thể đến chỗ tôi ngay bây giờ được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.