GIÓ VĨNH CỬU - Trang 134

- Tất nhiên một con thân mềm biết tự trọng đã chả ngốn loài cá ranh. Đối

với nó thì Machinđa của chúng ta để ăn sáng, Goliát

để ăn trưa và đôi ba

con nhỏ để ăn chiều.

Tavi phát ra một âm thanh lắp bắp nhẹ rồi chuyển sang ngôn ngữ siêu tốc

của mình (không dưới mười tiếng trong một giây) rồi im lặng ngóc đâu lên
khỏi mặt nước, hóm hỉnh nhìn chúng tôi.

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng Côxchia gật đầu nói:
- Rốt cuộc chú mày đồng ý với tao là chẳng có Con mực Vĩ đại nào cả.

Một số lớn hơn còn số khác nhỏ hơn một chút. Chú nói đúng. Ngày xưa
mỗi tín ngưỡng xuất hiện do kết quả của việc cách ly dòng giống của chú,
do sự hạn chế và đặc điểm sinh học của loài.

Tavi bỗng nói:
“Sống trong đại dương đừng khuấy lộn nước!”
Côxchia ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn tôi và cười sặc sụa. Tavi bay vọt

lên khỏi mặt nước phát ra những âm thanh kèng kẹc. Nó cũng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.