GIÓ VĨNH CỬU - Trang 135

Chương 15 - TRUYỆN CỔ TÍCH CỦA KHARITA

Thành phố bằng vàng và ngọc bị hủy diệt, bị chà đạp bởi những thảm

họa không sao chống đỡ nổi. Những cung điện cổ xưa bị tàn phá. Những
cảnh đổ nát báo điềm dữ, ở đây có cái gì đó sụp đổ và có tia pháo lửa vọt
lên trời.

Trong vài phút bức tranh huy hoàng này chỉ còn lưu lại một dải hoàng

hôn hẹp trên nền trời. Từ trên cao chiếc rèm dệt bằng các vì sao từ từ buông
xuống.

Những người yêu thích cảnh chiều tà nhiệt đới đã dần dần rời khỏi khu

vực phòng thí nghiệm.

Paven Mêphôđiêvích búng nắp một chiếc bao kiểu cũ trong đựng máy

quay phim.

- Còn phải nói gì nữa, đây là một loại nghệ thuật cao cấp về tạo hình và

trang trí, tôi còn cho là một nghệ thuật tinh xảo nữa. Thí dụ, có thể nói,
những kiệt tác đã tạo nên từ hoàn toàn không có gì. Không, các anh chớ
cười, các bạn trẻ ạ. Vật liệu chỉ là những thứ thông thường không đáng kể
như: hơi nước, hỗn hợp khí, mà xưa kia vẫn là những mặt hàng bỏ đi và
một vài nắm hạt nhỏ ánh sáng, bụi. Chỉ có thể thôi. Với những vật liệu đó
thiên nhiên đã sử dụng hàng ngày mà không bao giờ lặp lại mình. Chẳng
khác nào một nhà họa sĩ sáng tạo chân chính. Các bạn của tôi ạ! Thiên
nhiên rất giỏi về vấn đề này, bất kỳ một cái nhỏ nhặt nào cũng cố gắng đưa
đến chỗ hoàn thiện. Hãy thử lấy tuyết, bông hoa, actini xem. Lại còn trang
phục của cá! - ông thở dài. - Đẹp vô cùng. Hôm nay tôi ghi lại bức ảnh lần
thứ bốn trăm sáu mươi chín cảnh hoàng hôn. Tôi làm thế đấy, chỉ sưu tập
ảnh mặt trời lúc chiều tà... Một công việc buồn tẻ phải không các bạn?
Nhưng có điều các bạn sẽ thấy, cái ngày qua đi mới rực rỡ làm sao, một vẻ
rực rỡ thật là đặc biệt! Đó không phải là một ví dụ à...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.