GIÓ VĨNH CỬU - Trang 148

ăn sâu vào trong từng tế bào của Hệ thống thần kinh của cậu ta từ lâu đã bị
lãng quên, đến nay chợt trổi dậy. Mãi suy nghĩ về điều đó, tôi liên tưởng
đến gian phòng thí nghiệm của mình, đến cuốn phim mới nhất tôi xem cùng
với Paven Mêphôđiêvích.

- Tặc, tặc, tặc! - Nào hãy quay lại lần nữa. - Ông thấy yêu cầu soát lại

một lần nữa và nói: - Anh bạn ạ! Có một cái gì đó đã xuất hiện. Cậu có thấy
siêu vi trùng của cậu có vẻ khác thường không?

Tôi thú nhận là chẳng thấy gì mới cả. Những gì thấy được tôi đều vừa ý

và đang chuẩn bị một thí nghiệm mới để khẳng định những kết quả trước
đây.

- Anh bạn yêu quí của tôi! Anh giống như một người đãi cát tìm vàng

chưa có kinh nghiệm, đãi cát và tự lấy làm hài lòng với những vụn sắt,
không nghĩ rằng sâu hơn một mét nữa là có vàng thôi. Nào cố lên lần nữa.
Có thể chúng ta sẽ chạm đến vàng.

Chúng tôi xem lại lần thứ ba.
- Trên những tấm ảnh này, không thấy siêu vi trùng. Anh đã giết chết nó,

- Paven Mêphôđiêvích tiếp tục, - và anh có thấy rằng tế bào đã làm sao
chưa, quá trình sống của nó bị ngừng trệ. Tại sao?

- Những sản phẩm của sự phân hủy...
-... Tác động đến nó?
- Vâng... Có thể...
- Thế, nếu như trong quá trình cộng sinh lâu dài siêu vi trùng trở nên cần

thiết? Hãy hình dung xem nó thực hiện những chức năng quan trọng cho sự
sống biết chừng nào.

- Men?
- Có thể. Tế bào buộc ký sinh phải hoạt động. Nó trở thành gia súc. Thế

nào, có thể như thế chứ? Thiên nhiên còn có những việc bất ngờ hơn thế
nữa...

- Ivan, cậu ngủ gật à? Suýt nữa đâm phải cá nhám voi. - Côxchia kéo tôi

ra khỏi chuyện ở phòng thí nghiệm. - Mình kể cho hắn nghe năm phút liền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.