GIÓ VĨNH CỬU - Trang 294

Chúng tôi hỏi lại:
- Cô quen cô ấy à? Đã lâu chưa? Do đâu mà quen?
- Do anh Côxchia, - Biata mỉm cười. - Anh đã giới thiệu tôi với cô ấy.
- Tôi à? Bao giờ? Không thể được! Cậu có biết gì không hả Ivơ?
- Anh kể chuyện về tôi. Tất nhiên cô ta để ý. Ngoài ra học viện của các

cô ấy còn cung cấp táo để ăn cho chúng tôi, họ có nhiều khả năng trao đổi
với vệ tinh. Cô ta khen các anh... Còn bây giờ ta đi thôi.

Biata nhìn mọi phía, cặp mắt ẩn dưới vành chiếc mũ xanh ánh lên niềm

hạnh phúc. Cô ta nghe Côxchia kể về những chuyện phiêu lưu của chúng
tôi, cậu ta đưa ra những tình tiết mới ngay đến tôi cũng không biết. Tôi
không ngắt lời Côxchia đang say sưa kể chuyện. Có thể tôi quên hoặc
không để ý đến Giéc Đen khi ra khỏi tàu cấp cứu đã đưa mắt nhìn Côxchia
đầy ý cảm ơn, hoặc lúc tôi cứu Côxchia bắn vào con baracuđa dài hai mét.
Đúng là tôi có bắn con baracuđa, nhưng tôi cho rằng nó không đe dọa gì
Côxchia cả. Mặc dù không giấu giếm tôi cũng khoan khoái được thấy sự
cảm phục trong mắt Biata. Cô ta đặc biệt thú vị cái đoạn cuối về Giéc Đen,
thích bài ca trước lúc chết của nó mà cô sẽ được nghe hôm nay, cùng với
việc Côxchia cương quyết cứu những con cá kình.

Trong lúc cố kéo Biata ra khỏi những ý nghĩ ảm đạm, Côxchia ra cổng tô

vẽ “tâm trạng” của cậu khi đứng trên lưng Giéc Đen.

- Chúng mình sẽ giới thiệu nó cho cô biết. Rất dễ tìm nó.
- Vâng, - tôi châm chọc, - trong bụng nó có đèn pha rađiô.
Côxchia nháy khoái chí:
- Anh bạn tôi nhầm rồi. Một trong những con cá kình tự sát đã nuốt mất.

Mình gắn một đèn pha lên vây lưng của Giéc. Đây là một trong những
chiếc đèn hiện giờ ta gắn cho cá nhám voi và cá voi. Vì vậy, nó giật mình
hất tung tớ lên cao tám mét.

- Không quá ba mét, - tôi sửa lại.
Biata nhìn tôi vẻ không bằng lòng:
- Tôi thích tám mét hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.