GIÓ VĨNH CỬU - Trang 314

cứ đi và chẳng có sợ hãi tí nào. Ít ra thì mình cũng không sợ... Cậu Pêchia
đừng có cười. Mọi chuyện đều diễn ra đúng như thật.

Tôi khẳng định điều đó. Côxchia cho là tôi đùa, còn Pêchia và Kỳ thì đưa

mắt nhìn nhau.

Côxchia bật cười:
- Để xem các cậu nói tiếp như thế nào. Hóa ra những con mực ấy đều là

mực máy. Chúng đi sượt qua, chẳng để ý gì đến bọn mình. Chúng đánh
bóng sân bay vũ trụ. Chúng dùng xúc tu quay đĩa đánh bóng. Mình hiểu
ngay ra chúng hoạt động nhờ pin mặt trời: pin đó được phủ bằng những
tấm xà cừ. Nhiều con mực máy bị rơi mất những tấm này, hoặc những tấm
này lủng lắng ở các điện cực. Bởi thế mới phát ra những tiếng chuông leng
keng. Dễ chịu phải biết.

- Một ảo giác thật thú vị, - Kỳ nói. - Hôm nay mình vừa trông thấy hai

mặt trời - một xanh, một đỏ, ngoài ra không còn gì nữa. Mình rất muốn
tránh nắng nhưng không hề thấy một gốc cây hay một bụi rậm... Nào, nói
tiếp đi.

- Một con mực máy bị ngã, - Côxchia tiếp tục và không hiểu sao lại nhìn

tôi vẻ đắc thắng.

Tôi bổ sung:
- Và trượt đến chỗ chúng mình, đập xúc tu vào bề mặt láng bóng như

gương của sân bay. Cậu và Biata nhảy sang một bên.

Côxchia bực bội bặm môi và van nài:
- Ivơ, mình biết cậu đôi khi có tài đoán ý mình, nhưng bây giờ không

nên. Hãy bỏ cái trò ảo thuật của cậu đi!

- Hoàn toàn không phải là ảo thuật. Cậu có muốn mình tiếp tục câu

chuyện của cậu không?

- Cứ việc!
- Lại một con mực máy nữa ngã xuống và không dậy được.
- Đúng. Nói tiếp đi.
- Một chiếc tàu lượn xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.