GIÓ VĨNH CỬU - Trang 319

- Những con chim đưa mắt nhìn chúng ta, anh có nhận thấy không?

Chẳng khác nào chủ nhà nhìn những người mới đến... Đừng kéo mạnh thế,
gãy tay bây giờ. Dừng lại thở cái đã.

Chúng tôi đứng quay lưng về phía gió. Những thân dừa rung rung, quen

kháng cự lại dòng sông không khí này. Trong vũng biển sóng nước lăn tăn,
con tàu trắng muốt của chúng tôi rập rình trên sóng.

Vêra nhận xét:
- Ở đây hệt như ngày đầu sáng tạo thế giới. Có điều bây giờ làm bù cả

mái tóc, còn khi đó thì yên tĩnh, - cô ta tin tưởng nói, - rất yên tĩnh.

- Tại sao yên tĩnh? Ngược lại thì có!
- Anh không hiểu gì về sự sáng tạo thế giới cả. - Cô ta im lặng, rồi không

quay mặt sang phía tôi, nói tiếp: - Anh nghe nhé, mấy câu này cũng có vẻ
thơ đây chứ:

“Biển cả, trời mây.
Vêra hỏi:
Bãi cát, rừng dừa.
Bầy chim cau có.
Và làn gió muôn thuở
Cuốn hết buồn xưa”.
Không, tốt hơn là “đem lại nỗi buồn xưa”. Tuy vậy cũng chẳng hay. Tôi

đã được nghe và đọc thấy ở đâu đó rồi. Nói lên một cái gì đó mới mẻ chưa
ai nói đến bao giờ - điều đó thật khó làm sao!

Tôi có cảm tình với những vần thơ buồn buồn đó, đặc biệt là giọng

truyền cảm và du dương của Vêra. Tôi khen cô.

Vêra lắc đầu:
- Tôi đã biết trước là đọc không hay lắm. Đó là kể lể đơn điệu thôi.
- Cô cầu toàn quá, - tôi nói. - Cô nói về gió rất đúng. Về hòn đảo cô nhận

xét cũng rất chính xác, đúng là nó có hình dáng như thuở mới khai thiên lập
địa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.