GIỜ XẤU - Trang 117

PHẦN V

Cuộc diễu binh xuất hiện trở lại y như một bóng ma của thời đã qua. Nó nổ
ra ngay trước cửa tiệm chơi bi-a, vào lúc mười giờ sáng, khiến dân làng sợ
khiếp vía cho đến khi người ta tuyên đọc ba thông báo đầy hiệu lực và nỗi
đau khổ được khôi phục lại.

- Thần chết – bà góa Môngtiên thốt lên khi nhìn thấy mọi nhà đều mở

toang cửa và thấy dân chúng từ mọi ngả đang đi về phía quảng trường –
Thần chết đã đến rồi kìa.

Tuân theo sự hướng đạo của cảm nhận ban đầu ấy, bà vén rèm ban công

và quan sát đám đông ồn ào đang vây quanh kẻ đại diện cho lính cảnh sát
sẵn sàng đọc lệnh giới nghiêm. Cả quảng trường hoàn toàn yên lặng đón
nghe lời tuyên đọc. Dù cho tập trung tư tưởng, dù cho hai bàn tay khum lại
để ở sau hai vành tai cố đón lấy tiếng đọc lệnh ở quảng trường, bà góa
Môngtiên cũng chỉ nghe được hai từ.

Không một ai trong nhà có thể giải thích được cho bà hiểu. Lệnh giới

nghiêm đã được tuyên đọc trong không khí nghiêm trang thường có, một
thứ mệnh lệnh mới được thiết lập trên thế gian này nhưng bà Môngtiên
không tìm được ai trong nhà này hiểu cặn kẻ từ giới nghiêm. Bà đầu bếp
lấy làm ngạc nhiên trước sắc diện bệch bạc của bà.

- Giới nghiêm là cái gì, thưa bà? – Người đầu bếp hỏi.

- Đó chính là cái mà tôi đang tìm hiểu nhưng không một ai biết gì cả – bà

góa Môngtiên nói – Vậy là từ khi thế giới là thế giới, lệnh giới nghiêm
chẳng bao giờ mang đến điều lành cả.

Thế là bà đầu bếp ra đường và khi trở về mang theo nhiều tình tiết. Kể từ

đêm ấy trở đi cho đến khi nào yên ổn, lệnh giới nghiêm được thiết lập. Từ
tám giờ đêm trước cho đến năm giờ sáng hôm sau, không ai được ra đường
mà không mang theo giấy tờ tùy thân do xã trưởng ký tên và đóng dấu.
Lính cảnh sát được lệnh khi gặp người đi ngoài đường trong giờ giới
nghiêm có quyền hô người ấy giơ tay lên ba lần và nếu người ấy không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.