GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 149

Lệ nghe nhẹ người, nàng nhanh nhẹn nói :
- Em nhờ chị viết thơ xin dùm em ba bổn khai sanh của Marcel, vì em rất
cần !
Loan lặng im nghĩ : ‘’Ha ! Lệ nhờ mình xin dùm khai sanh của Marcel,
nghe giọng nói của Lệ không còn giận mình nữa. Thôi, mình cũng ráng làm
dùm’’. Sau một phút suy nghĩ, Loan trả lời :
- Được, được ! Để... mình xin dùm cho.
- Cám ơn chị Loan. Chào chị nhé !
Nói chuyện được với Loan, Lệ nghe lòng nhẹ nhàng như vừa trút đi một cái
gì nặng ngàn cân. Qua mười ngày sau, Lệ nhận được thư từ tỉnh Angers gởi
lên. Lệ mở ra thấy ba bổn khai sanh của Marcel. Lệ định quay điện thoại
nói cám ơn Loan liền. Và đồng thời nhã ý mời Loan hôm nào rảnh đến nhà
Lệ ăn cơm. Nhưng Lệ nghĩ : ‘’Cha ! Chắc chị Loan không dám đến nhà
mình đâu ! Vì có thể chị ấy nghĩ mình gài bẫy để đánh chỉ quá ! À !
Nhưng... chắc là sẽ có Phật, Trời hộ độ ! Vậy mình gọi và mời chỉ thử coi
!’’. Lệ nghe lòng nhẹ phơi phới. Nàng liền điện thoại cho Loan, và nói
chuyện với Loan bằng một giọng vui tươi :
- A-lô ! Chị Loan ơi ! Em nhận được khai sanh của anh Marcel rồi. Em cám
ơn chị nhiều nha !... À, này ! Cuối tuần chị có rảnh không ?
- ... Chi vậy Lệ ?
- Em muốn mời chị đến nhà em ăn cơm chiều thứ Bảy này !
Loan suy nghĩ vài giây, nàng nói :
- Ừ, chị sẽ trả lời ngày mai được không Lệ ?
- Dạ, được !
Sau khi tan sở, Loan về nhà, ăn cơm tối xong, Loan đến salon ngồi bên
cạnh Marcel, nàng kể lại cho Marcel nghe, và hỏi ý kiến chồng :
- Anh thấy em nên đến nhà Lệ ăn cơm được không ? Có bề gì không ?
Bởi Loan cũng hơi ớn ớn, sợ Lệ gài bẫy. Nhưng Marcel trấn an và bảo đảm
nói với Loan :
- Theo anh biết, tâm tánh của Lệ rất dễ nóng giận, nhưng cũng mau nguội
và hay tha thứ. Có đôi khi Lệ cương quyết việc gì thì khó ai cản nổi. Nhưng
Lệ cũng hay suy nghĩ và biết nhận xét điều phải, điều quấy. Anh nghĩ, hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.