GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 153

bốn mươi ba tuổi rồi, ra vẻ đàn ông chắc là còn đẹp ác ôn hơn xưa nữa đó.
Quốc ngồi im nhìn bà cô trân trân, mà nghĩ : Cha ! Chắc là cô Nguyệt bị
tiếng xét ái tình của tuổi vào thu rồi ?
Quốc hỏi :
- Ông ấy ở đâu ?
- Ở Le Have !
- Gần đây mà ! Cô có định đi gặp ông ta không ?
- Ý ! Đâu có được !
- Tại sao vậy ?
- Đã hai mươi năm không hề gặp lại và chẳng liên lạc với nhau. Nay cô già,
mập xấu quá, tóc bạc hết rồi Quốc ơi !
- Thì cô ráng nhịn ăn cho ốm lại, còn tóc nhuộm đen mấy hồi !
- Ối thôi mất công quá. Quốc biết hôn ? Lúc mới quen với chàng ta, cô ba
chục tuổi. Còn Serge hai mươi hai, hai mươi ba gì đó. Dạo đó cô không
thấy chênh lệch, mà còn ôm nhau dính xà nẹo đi trên bãi biển ở Trouville
và Étretat. Thật là tình tự !
- Thì nay ông ấy bốn mươi mấy, cô mới năm mươi mà ! Hồi đó, Quốc biết
cô trông cô trẻ hơn tuổi nhiều. Tại bây giờ cô không thiết sửa soạn. Rồi tự
cô, cho cô là già !
- Đôi khi cô cũng muốn có một người bạn để hủ hỉ. Nhưng ngán cái cảnh
sống chung một thời gian thì gây lộn, cãi vã phiền lắm Quốc ơi ! Tính tới,
tính lui gì cũng không qua duyên nợ hay số mệnh !.
Quốc đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn xung quanh sân nhà hàng xóm thấy mấy
cây Lilas đang trỗ bông màu tím và màu trắng, cậu nói vói :
- Ở xung quanh đây vườn người ta hoa Lilas đẹp quá.
- Ừ ! Tới khuya khuya là tỏa mùi thơm dễ chịu lắm !
- Cô thích ở đây lắm hả ?
- Thích ! Yên tịnh lắm Quốc ơi !
- Cô sống một mình đơn chiếc, rủi đêm hôm có chuyện gì ai mà hay ! Quốc
thiết nghĩ cô nên đi gặp ông ấy, biết đâu cô sẽ lấy chồng trẻ để cho đời cô
được lên hương.
- Lên hương cái con khỉ mốc... Quốc nói làm cô cũng nghe rạo rực trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.