GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 158

hỏi những lúc thấy lòng cô đơn trống vắng. Bà muốn đi Le Have gặp Serge
hoặc cho chàng ta lên Paris gặp bà. Bà ngồi dậy lục soạn trong mấy cuốn
album, lòi ra tấm ảnh xưa bà chụp chung với Serge trên bãi biển Trouville.
Tấm ảnh, lúc ấy Nguyệt mặc bộ bikini màu đen hai mảnh nhỏ xíu, tóc dài,
cặp đùi thon thẳng, eo nhỏ, bụng sát, miệng cười tươi như hoa hướng
dương. Đứng kề bên Serge như đôi nhân tình trẻ tương xứng. Rồi bà đến
soi gương nhìn ngắm lại, và tự than : Trời ơi ! Bây giờ nhìn mình, rồi nhìn
lại ảnh xưa, mình thay đổi một trời, một vực, thấy ghê quá, giống như mẹ
của Serge rồi ! Làm sao mà có thể để cho Serge gặp được. Còn ở đây, gần
đây thì có Quốc. Nhưng Quốc là bạn của cháu mình, từ bấy lâu nay mình
tưởng nó quý thương mình như một người cô của nó. Rồi hôm nay nó ướm
lời muốn tỏ tình với mình. Hai người đàn ông đều nhỏ tuổi hơn mình. Thật
là khó xử...Mặc dù hiện tại tim mình chẳng có hình bóng ai cả... Bà Nguyệt
đang nghĩ ngợi miên man, bất chợt chuông điện thoại reo... Bà chần chờ để
cho reo đến năm sáu tiếng. Bà ngồi dậy mạnh dạn đưa tay rút điện thoại
ra... Rồi vói tay lấy chiếc gối ôm nằm lăn trên giường, bà nói một mình :
Không biết điện thoại của ai đây ? Của Serge hay của Quốc hoặc của... Ối,
của ai cũng thây kệ... Bây giờ mình phải ngủ để chút nữa cho vầng trăng
khuya rọi vào ngay cửa trước mà ngắm. Mấy thằng cha đàn ông ‘’trẻ’’ này
lộn xộn làm lòng mình giao động bối rối mấy bữa nay quá. Thôi dẹp bỏ hết
mấy chuyện tình muộn màn ấy. Bây giờ xem đời mình như cánh hoa tàn
hay là một vầng trăng khuyết !
(Ivry s/Seine, Bạch-Am xuân 4/2000)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.