Việt Dương Nhân
Gió Xoay Chiều
Lá Vàng Lóng Lánh
Tiếng gõ cửa...đập cửa thật mạnh...gọi :
- Hương ơi ! Hương ! Tao nè mầy !
Hương xoay mình qua ôm chiếc gối ngủ tiếp. Hương nghĩ là đang nằm
chiêm bao ! Lại nghe thêm :
- Hương ! Con quỷ, ngủ gì mê dữ vậy !
Tiếng đập cửa ầm ầm và gọi tiếp :
- Hương ơi ! Hương !
Hương nhổm mình ngồi dậy :
- Ai đó ?
- Tao ! Phấn đây !
- Hả ! Con quỷ ! Về sao không cho tao hay ?
Hương đứng dậy ra mở cửa :
- Mầy mà không nói tên là tao chẳng thèm mở cửa ! Sáng, thường có mấy
cha nội phát-thơ đập cửa rầm rầm. Đôi khi tao đâu có thèm mở. Nên họ để
giấy lại dưới hộp thơ. Trưa trưa tao phải đến nhà bưu điện lãnh thơ !
- Tại tao muốn làm ngạt nhiên cho mầy !
- Ừ ! Có ngày mầy đứng ngoài đường !
- Tao biết tánh mầy ít đi đâu. Hơn nữa, mầy có vắng nhà lâu, là mầy cho
tao hay rồi.
- Thôi ! Đừng nói nhiều cô Nương ! Để valise đó đi. Chờ tao sửa soạn sơ là
mình ra quận mười ba ăn phở.
- Không. Tao không muốn ăn phở !
- Chớ mầy muốn ăn cái gì ?
- Giờ này mới có mười giờ rưởi sáng. Chút nữa tụi mình ra Mai-Lâm ăn mì
khô.
- Ừ ! Cũng được !
Phấn để valise xuống, Nàng nhìn dáo dác, nói với Hương :
- Ê ! Nhà mầy nhỏ, mà tao thấy sáng sủa quá há ! Mấy chậu kiểng đem về
đây xanh tươi tốt quá xá !