Việt Dương Nhân
Gió Xoay Chiều
Một vài cảm nhận về tập truyện
Một vài cảm nhận về tập truyện
‘’Gió Xoay Chiều’’
của nhà văn Việt Dương Nhân
Nguyễn T. T.
Tôi không phải là một nhà văn, cũng chẳng phải là một nhà phê bình văn
học. Tôi chỉ là một độc giả bình thường, tình cờ có trong tay tập truyện
‘’Gió Xoay Chiều’’ của nhà văn Việt Dương Nhân, Nguyên Việt xuất bản,
tình cờ đọc, để rồi chẳng thể tình cờ viết ra đây một vài cảm nhận của
mình.
Thoạt tiên, thấy cuốn sách có tựa đề ‘’Gió Xoay Chiều’’, tôi cứ nghĩ đấy là
một ấn phẩm chống đối hay đả kích một đảng phái chính trị nào, nên cũng
hơi... rờn rợn. Tuy nhiên, liều đọc, rồi đọc riết, đọc mãi mà cũng chẳng thể
tìm thấy trong hơn 200 trang sách một tiếng súng, một cuộc biểu tình nào...
và rồi yên tâm nhìn nhận rằng, hẳn tác giả là một phụ nữ dung dị, bình
thường như bao người phụ nữ Việt Nam khác, yêu chuộng sự yên bình, yêu
từng con phố, từng lũy tre, bờ xóm... để thở cái phào, tự thưởng cho mình
một tách trà hương sen Sơn Tuyết.
Cái cảm nhận đầu tiên là cuốn sách rất bình dị. Hay chính xác và đầy đủ
hơn là một lối văn phong giản dị, cốt truyện giản dị, tình huống giản dị...
Chắc chẳng thế nào tìm được ở đó những mỹ từ, những câu văn bóng bẩy,
màu sắc, những triết lý văn học, triết lý xả hội cụ thể nào... Tất cả diễn ra
rất nhẹ nhàng, đời thường, như những gì ta vẫn thấy, vẫn nghe hàng ngày
mà ta không biết. Cộng với các cốt truyện kết thúc có hậu khiến người đọc
cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng khi đọc xong cuốn sách.
Ta gặp ở đó những tình huống sinh hoạt đời thường, mà theo kinh nghiệm
của mình, tác giả đã dàn trải hoặc cô đọng lại những từng câu truyện, để tạo
nên một bức tranh sống động, đa dạng phong phú về màu sắc riêng của