GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 37

đưa cho mẹ. Thanh An vừa thấy chú Tuân về, cô liền chạy xuống sân nhà
hỏi :
- Sao, chú Tuân ! Má con có nhận tiền không ?
- Dạ, thưa cô ! Bà nhận rồi !
- Má con có nói gì với chú không ?
- Dạ không !
Thanh An thở ra cái phào, nàng trở lên nhà với gương mặt tươi cười và nói
với dì Ba :
- Dì Ba ơi ! Má con nhận bao thơ của con rồi ! Con mừng quá !
- Vậy là bà hết giận cô !
- Chắc còn chút chút, nhưng má con nhận tiền là con thấy nhẹ lòng, chớ sợ
má con không nhận thì con sẽ khó xử lắm. Nè, dì Ba ! Chừng nào má con
có ra nữa thì dì cứ tự nhiên hỏi má con ăn uống gì chưa như mọi lần nha !
- Dạ, tôi xin vâng lời cô và rất cám ơn cô !
Từ đó mỗi đầu tháng là Thanh An nhờ chú Tuân đem tiền về cho mẹ, mẹ
nàng vẫn nhận tiền, nhưng không ra Sài-gòn thăm con và hai đứa cháu
ngoại. Thanh An cũng cứng đầu mà kình với mẹ chớ nàng không chịu về
thăm.
Bà Sáu Thiện tuy giận Thanh An lắm. Nhưng mấy tháng qua bà suy nghĩ
cũng nhiều về cách xử thế của con gái bà, trong lòng bà rất nhớ con nhớ
cháu ngoại, rồi bà nghĩ : Con An nó cho nó phải, nên nó không về thăm
mình. Thôi thì mình đi thăm nó và hai đứa cháu ngoại. Nghĩ mình cũng hơi
gắt gao với chị Ba bếp. Tại mình muốn cháu mình ăn thịt bò, thịt heo cho
bổ. Chớ ăn hột vịt đâu bổ gì. Cha, ngặt dữ à ! Mình phải làm sao huề với
chị Ba đây ? Thây kệ ! Mình sẽ tìm cách nói chuyện vã lả với chị ấy ! Chớ
ở nhà mà chờ con An nó về thăm mình chắc còn lâu à ! Tánh nó giống ông
già nó hệt khuôn.
Tới tháng thứ sáu, bà Thiện chịu hết nỗi. Bà xách giỏ trầu đi ra Sàigòn
thăm cháu ngoại.
Sáng sớm mới hơn sáu giờ là bà Thiện đã có mặt nơi đó rồi. Bà chuyên
môn vào nhà Thanh An bằng ngõ sau. Dì Ba và Bèo thấy bà Sáu Thiện lù
lù vô nhà, vì cửa sau hễ họ thức dậy là mở cửa tét bét. Dì Ba khều Bèo ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.