GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 42

vợ chồng và các con của tôi với giá nào cũng phải ở nhà cô.
*
Tết Tây vừa qua, Tết Việt Nam sắp đến. Gia đình Ân bay qua Paris với hai
vợ chồng và ba đứa con của cậu. Cậu mướn chiếc xe Renault-Espasse tám
chỗ ngồi để tiện bề di chuyển. Gia đình Ân đến nhà bà Thanh An, họ dồn
chung một phòng nhỏ cỡ mười hai thước vuông mà ngủ.
Lúc bấy giờ, bà Thanh An đang trong tình thế túng ngặt, vì thất nghiệp dài
hạng. Dầu hoàn cảnh như vậy, bà cũng lo đi chợ để nấu ăn. Nhưng cậu Ân
không chịu ăn ở nhà mà cứ đi ăn nhà hàng. Rồi còn đi Li-Đô xem ca-vũ-
nhạc show, đi chụp hình ở chân Tháp Eiffel, ra Khải-Hoàn-Môn, đi dạo trên
đại lộ Champs-Élysée, lên khu Pigale, đến Sacré-Coeur-Montmartre chụp
hình và viếng những thắng cảnh của thủ-đô Paris. Đi đến đâu cậu cũng
dành trả tiền.
Gia đình Ân ở nhà bà Thanh An mấy ngày đêm trong không khí vui nhộn.
Các con của cậu, đứa con trai tên Nghĩa khoảng hai mươi lăm tuổi, hai đứa
con gái, Hiếu và Thảo cỡ tuổi đôi mươi. Tất cả đều lễ phép và rất dễ
thương. Trước khi rời khỏi nhà bà Thanh An, Ân có nhét vô tay bà ba trăm
đô-la, gọi là quà tặng. Bà từ chối, nhưng vợ con và cậu năn nỉ quá, bà miễn
cưỡng đành phải nhận.
Chuyến đi ấy, sẵn dịp cậu Ân về Việt Nam ăn Tết và có công việc làm ăn
nữa.
Từ đó gia đình cậu Ân thường liên lạc với bà An. Và cậu được biết bà đã
bán nhà và đang tìm việc làm. Nhưng với cái tuổi gần sáu mươi thì khó có
ai mướn bà lắm. Ân tìm cách để đền ơn đáp nghĩa cho mẹ mình. Nên cậu
trở lại Paris tìm cách mở một cơ sở nho nhỏ và giao bà Thanh An làm
quảng lý trông coi.
Tết năm ấy bà Thanh An có việc làm, bà mừng như hứng được những giọt
nẮng xuân chiếu vào trong cơn lạnh lùng của mùa đông Âu Châu.
* * *

Địa cầu nhỏ xíu đấy thôi,
Lòng người lớn rộng đất trời nào hơn.
Thời gian lòng dạ chẳng sờn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.