Việt Dương Nhân
Gió Xoay Chiều
Mặt Trời Vẫn Lên
Ông Đỗ Quan Thắng vừa tiễn đưa người vợ yêu quý nhứt đời tên Vũ Thị
Cẩm Lan đi về một cõi xa xăm !
Ông trở về căn nhà sang trọng rộng rãi, nhưng bây giờ rất trống vắng, ở
vùng ngoại ô Paris. Ông cỡi chiếc áo veste màu đen quăng bừa lên bàn ăn,
rồi đến ngồi ì trên ghế salon. Gương mặt ông thật buồn. Ông ngồi yên lặng
mấy phút. Dường như bên tai ông vẫn còn nghe văng vẳng những lời của
bà Cẩm Lan thường hay nói với ông trước và sau ngày hai người quyết
định kết hôn sống mãn đời với nhau : Em thích sống tới cỡ năm chục tuổi.
Sau đó em thay đổi xác để em trở lại đây cho tươi trẻ, chớ em không bao
giờ nghĩ là em chết đâu.
Thắng đứng lên nhìn tấm ảnh tươi cười của Cẩm Lan chụp bên Tour-Eiffel,
rồi ông bước lại bàn nhỏ lấy tẩu thuốc ‘ống bíp’ chăm lửa hít vài hơi phì
khói...
*
Hơn hai mươi bảy năm về trước...
Ngày đầu tiên Thắng gặp Cẩm Lan đi xem ciné ở rạp Mini-Rex cùng với
Tiến, người bạn học cũ của thuở còn học sinh trung học. Sau khi hai người
đỗ bằng tú tài đôi. Tiến lựa ngành dược, còn Thắng đi ngành y khoa.
Hôm ấy, Thắng tưởng Cẩm Lan là bồ mới của Tiến. Nhưng không phải.
Nàng chỉ là cô gái mà Tiến vừa mới làm quen vài ngày thôi. Bởi vì Tiến có
vé mời đi ciné được hai người. Tình cờ Tiến gặp Cẩm Lan đang ngồi uống
nước dừa xiêm tại Quán-Lều-Tre. Chàng làm quen và hẹn nàng đi xem ciné
chung cho đỡ lẻ loi.
Sau khi tan hát, Tiến và Thắng gặp lại nhau, sẵn đó Tiến mời Thắng qua
Quán-Lều-Tre uống nước. Lúc ấy, dường như có một cái gì thúc đẩy Thắng
đi theo Tiến và Cẩm Lan. Vào trong quán, Tiến vui cười nhìn Cẩm Lan mà
nói với Thắng :
- Thắng à ! Moa xin giới thiệu Cẩm Lan cho toa nhé !