Tiến lắc đầu và vỗ vai Thắng, chàng nói :
- Không. Moa quen với nàng như một luồng gió thoảng đưa mây vậy đó !
Nàng xinh xắn dễ nhìn và ăn nói rất vui vẻ là đủ rồi. Còn chuyện ở đâu,
làm gì. Nếu toa thích làm quen thân hơn thì toa hỏi nàng sau.
Thắng hơi suy nghĩ, và hỏi :
- À này ! Toa với cô ấy có... gì chưa ?
- Không. Không có gì cả, moa đã nói rồi, là moa có ý passé cho toa. Vì moa
có Quế Hương. Hai năm nữa nàng trở về tụi này sẽ cho toa uống rượu...
Thắng nghĩ : Tiến, nó dạn dĩ, hào hoa, phong nhã, đẹp trai. Nên nó dễ thu
hút những nàng con gái, bất luận là loại con gái nào. Còn mình hay bị mặc
cảm cái chân...và xí trai hơn nó, mà lại không biết cách cua gái. Cẩm Lan là
mẫu người mà mình rất ưa. Thôi mình cũng nghe lời xừ Tiến này, để mình
sẽ tìm gặp lại nàng.
Thắng quay sang nói với Tiến :
- Merci toa nhé ! Cô Quế Hương moa nhớ rồi. Có phải nàng vừa đi tu
nghiệp bên Pháp không ?
Tiến trả lời bằng một giọng hơi nhão nhão :
- Đúng rồi ! Nàng có mộng thích học cao hơn bọn mình. Nên cha mẹ nàng
chiều ý để cho nàng đi. Quế Hương học trường Tây từ thuở nhỏ. Nàng nói
chuyện hay dùng ngoại ngữ hơn tiếng mẹ đẻ. Đôi khi moa muốn khuyên
nàng nên nói chuyện bằng tiếng Việt. Nhưng... tánh tình Quế Hương rất
giống mấy cô Đầm, hổng chừng mai mốt nàng trở về nước. Nàng sẽ quên
bẵng tiếng Việt luôn đó.
Thắng trả lời :
- Làm sao quên được. Mỗi gia đình có cách giáo dục con cái khác nhau.
Chú thím moa, tuy cho moa vào học trường Tây. Nhưng về nhà là bị cấm
tuyệt đối không cho nói ngoại ngữ. Nếu đứa nào mà nói tiếng Tây hay tiếng
Anh là không cho ăn cơm đấy. Mà nếu một ngày nào moa có lấy vợ, thì
moa thích chọn một nàng con gái, con nhà bình dân. - Ừa, thì toa tìm đi.
Tụi mình đứa nào cũng trên ba chục rồi. Còn chuyện moa đính hôn với Quế
Hương, là do ba má moa chọn. Hồi chưa biết mặt nàng. Moa nghe cái tên
Quế Hương, moa tưởng là gái Huế. Nhưng nàng sanh trưởng tại đây. Chắc