GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 81

- Cảnh ở đây đẹp và hữu tình quá chứ. Thôi anh đi chợ đi.
Thắng thấy vui lây với Cẩm Lan, chàng cười và nói :
- Tôi là đàn ông mà cô bảo tôi đi chợ. Thôi được ! Tôi đi chợ, còn cô nhìn
trời để mà làm thơ hén !
- Nơi đây thì anh là người đi chợ lựa món ăn. Chớ... ở nhà là em phải đi
chợ rồi. Bộ anh thích thơ lắm sao ?
- Thích lắm ! Chắc cô chỉ biết làm thơ, chớ làm sao mà biết nấu ăn, có đúng
không ?
- Trời ơi ! Em là đàn bà con gái bắt buộc phải biết nấu ăn chứ, nhứt là con
gái nhà quê như em. Còn về thơ thì em mê đọc và hay nghe Tao Đàn lối
mười giờ rưỡi đêm. Anh có nghe không ? Em chỉ thích nghe thơ chứ không
biết làm thơ đâu !
- Xin lỗi cô, vì tôi nhìn hai bàn tay của cô thì tôi nghĩ cô chắc không làm
động móng tay, mà chỉ ngồi thơ thẩn ngẩn ngơ như thi sĩ.
Cẩm Lan cười khút khít và nói :
- Đúng đó ! Em thích làm Thi sĩ mò trăng đáy nước như Đại Thi Hào Lý
Bạch ngàn năm xưa đó... Kìa người ta đang đợi anh gọi thức ăn kìa.
Thắng ngó lên nói với cậu bồi bàn :
- Xin lỗi ! Anh cho tôi một dĩa gỏi ngó sen tôm càng, một cua rang muối và
hai phần cơm tay-cầm.
Thắng nhìn và hỏi Cẩm Lan :
- À ! Cô thích uống nước gì ?
- Anh uống gì, em uống đó.
- Uống bia-đặc nhé !
- Bia-đặc ! Được, em uống đại !
Tiến gọi thức ăn, nước uống xong, chàng nhìn Cẩm Lan và nói :
- Bây giờ trở lại vấn đề thi-thơ. Cô mê thơ, vậy cô thích thơ của ai nhứt ?
- Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử... Mà của ai em cũng thích hết. Vì khi
đến giờ Tao Đàn nghe Đoàn Yên Linh ngâm thơ của ai là em mê thơ người
đó.
Thắng xoa tay, miệng cười và nói :
- Vậy đâu phài cô yêu thơ của mấy ông Thi Sĩ. Mà... mà cô yêu người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.