GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 86

- Bậy cái gì. Em dám cho anh ở lại ngủ chung với em. Anh không làm bậy
thì việc gì bậy đâu ! Nhưng... không được ! Không được ! Vì giữa em và
anh chênh lệch lắm !
Thắng giật mình, tự nhủ : €, thì ra Cẩm Lan nghĩ mình già hơn nàng. Hay...
tại vì mình bị tật cái chân ? Chàng quay sang hỏi :
- Bộ em thấy anh già hơn em, rồi em sợ hả ?
- Không phải đâu ! Già đâu mà già ! Giỏi lắm là anh cỡ ba mươi hay hơn
một chút thôi chứ gì ?
- Đúng đó. Anh ba mươi hai tuổi. Còn em cỡ hai mươi phải không ?
- Sao anh biết ?
- Thì anh chỉ đoán mò.
- Không vì tuổi tác hay cái gì... gì cả. Mà... mà cái trình độ học vấn, cái...
cái thành kiến Môn-Đăng Hộ-Đối. Anh là Bác Sĩ. Còn em... Em là con nhà
nghèo thiếu học. Em không dám đèo bồng hơn nữa đâu. Mà em chỉ thích
làm bạn với anh thôi !
Thắng nghe nhẹ người. Chàng nói :
- Thì anh có đòi hỏi gì ở em đâu mà em sợ.
- Vậy hả ? Vậy anh là người bạn cũng là người anh của em hén !
- Rồi. Anh xin hứa. Anh xin thề...
- Em tin anh rồi, đừng có thề...Rủi...rủi anh mắc lời thề là có tội đó !
- Không có sao đâu ! Đi. Đi với anh.
- Đi thì đi.
Thắng vui cười và trả tiền hai tô bánh canh cua cùng hai ly cam tươi.
Chàng và Cẩm Lan tà tà đi bộ trở về đường Phạm Ngủ Lão lấy xe chạy qua
đường Võ Tánh gần nhà thờ Huyện Sĩ.
Vào Building... xây cất theo lối Tây phương. Chú gác-gian dẫn hai người đi
xem phòng. Ở đây phòng thật sang đẹp, bàn ghế và các giường tủ loại luxe,
bếp, nhà tắm thật là đầy đủ tiện nghi, giá tiền mướn mắc gấp mười lần căn
phòng kia. Cẩm Lan run người vì quá xúc động. Rồi nàng lại sợ không biết
Thắng trả tiền nhà có lâu bền không đây. Nàng nghĩ ngợi và sợ sệt lung
tung. Nàng tự hỏi : Mình làm sao bây giờ ? Mình tưởng anh Thắng nói chơi
ai dè ảnh làm thiệt. Trời ơi ! Không thể nào được ! Cẩm Lan mạnh dạn nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.