GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 94

- Dạ, không ! Em nghĩ : tại vì cô Thanh mắc lo học nên bà không cho chơi
với em thôi.
- Còn thằng Bình, nó còn đánh em nữa không ?
- Dạ, cậu Bình hết đánh em rồi. Mà lâu lâu cẩu hay giựt tóc em một cái.
- Có bao giờ em giận ba em không ?
Lành một thoáng suy nghĩ, vì cũng có lúc em hơi hơi trách ba em. Nhưng
Lành cố nén lòng, để trả lời câu hỏi của Hiền :
- Sao cậu hỏi vậy ? Em... em thương ba em lắm.
- Em có hiếu và ngoan quá. Thôi xuống dưới nhà đi, để không bà rầy đó.
Hiền vừa nói xong là bà An đẩy cửa bước vào, bà nhìn Lành nói :
- Rù rì cái gì vậy ? Đi xuống dưới nhà mau.
Lành sợ run người, em lẳng lặng đi ra. Bà An ở lại nói với Hiền :
- Con làm riết, con Lành nó sẽ lừng. Má sẽ trừng trị nó mới được.
- Trời ơi ! Sao má nói gì kỳ vậy ? Con Lành có làm gì đâu, con chỉ hỏi
thăm về ba nó thôi. Tại con hỏi nó, nó phải ở lại trả lời, chớ đâu phải lỗi nó
má !
- Thôi. Má không nói gì với con được nữa rồi. Giờ này mà ba mầy, thằng
Bình, con Thanh cũng chưa về... Ha ! Có tiếng sủa con Lu-Lu, chắc về đó.
Thôi xuống ăn cơm.
Những ngày tháng trôi qua suốt mấy năm cứ thường xẩy ra cảnh trên. Hiền
càng nghe lòng thương Lành hơn. Bấy giờ Lành đã hơn mười bảy tuổi.
Hiền hai mươi ba, Bình hai mươi đã vào đại học, Lệ Thanh bằng tuổi với
Lành .
Hiền đã đậu bằng cử nhân triết. Ông bà An mở tiệc ăn mừng. Đèn hoa rực
rỡ, có kêu ca sĩ và ban nhạc sống ca hát tưng bừng. Mướn năm sáu cậu bồi
chạy bàn, một đầu bếp nấu đồ Tây và nướng hai con trừu to ngoài vườn.
Quan khách trên dưới khoảng hai trăm, họ toàn là những người tai to mặt
bự tại thủ đô Sàigòn.
*
Vào dịp Tết, cậu Hiền có lì-xì Lành một chút tiền. Nên em xin phép chủ về
Phước Lý ăn Tết với gia đình năm ngày. Bà An ngạc nhiên hỏi :
- Tiền đâu mà mầy đi xe. Đi chi dữ vậy ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.