151
nhã. Anh ta phê phán những sự táo bạo mà gi{ như của một phụ nữ khác
th ch ng đã c{m dỗ anh ta, và sự phê phán ấy làm tiêu tan mọi ham muốn.
Nếu vợ ăn mặc đoan trang, th chồng tán th|nh nhưng với vẻ lạnh nhạt:
anh ta thấy vợ không khêu gợi và trách móc một c{ch mơ hồ. Vì vậy, ít khi
anh ta nhìn vợ với chính con mắt riêng mình, mà là qua con mắt người
khác,”Người ta sẽ nói về n|ng như thế nào?” Anh ta đo{n định; sai vì
kho{c cho người ta cái nhìn của anh ta với tư c{ch người chồng.
Đối với một người vợ, không có g đ{ng bực bội hơn l| thấy chồng thích
thú những tấm áo dài hay những dáng dấp của một người đ|n b| kh{c,
trong, khi anh ta phê phán những thứ đó của vợ. Vả lại, một cách tự phát,
anh ta ở quá gần nàng nên không thể thấy; đối với anh ta, gương mặt của
nàng là bất di bất dịch; anh ta không chú ý tới trang phục, tới những sự
thay đổi trong cách sửa soạn mái tóc của nàng. Trong cuộc sống và cách
tiếp xúc hằng ngày, mọi ảo ảnh thường tiêu tan. Tình cảm vợ chồng c ng
như t nh yêu x{c thịt nằm trong địa hạt hiện thực.
Phụ nữ ăn diện không phải v người đ|n ông họ yêu thương. Người ta
nói họ ăn diện để khích động lòng ganh tị của những người đ|n b| kh{c
sự ganh tị ấy quả là một dấu hiệu rực rỡ của sự thành công; nhưng đó
không phải là mục đích duy nhất. Qua những cặp mắt thèm thuồng hay
khâm phục, người phụ nữ tìm kiếm một sự khẳng định đối đối với nhan
sắc, vẻ thanh lịch và thị hiếu của mình, khẳng định tuyệt đối đối với chính
bản thân họ. Họ tìm kiếm một sự đ{nh gi{ dứt khoát bản thân mình, và
việc đi t m. kiếm cái tuyệt đối, làm tình làm tội họ đến khốn khổ. Một lời
khen làm họ nức lòng, nhưng một tiếng chê làm họ suy sụp. Và vì cái tuyệt
đối chỉ có thể phát hiện qua một loạt hình thức vô tận, nên họ không bao
giờ “thắng cuộc”; vì vậy cô g{i đỏm dáng hết sức nhạy cảm, v| c ng vị vậy,
một số phụ nữ đẹp v| được phỉnh nịnh, tin chắc một cách buôn bã là mình
không, đẹp v| c ng chẳng thanh, lịch, là quả minh không có được sự đồng