197
đ|n ông không chỉ một m nh cô g{i điếm, mà là tất cả những phụ nữ bị
dùng làm “công nước bẩn” cho to| l}u đ|i lộng l y và trong sạch, nơi ở của
những con người “lương thiện”. Khi về sau, người ta nói với họ về nhân
phẩm, về danh dự, về lòng trung thực, về tất cả những đạo đức cao đẹp
của đ|n ông, chúng ta không nên ngạc nhiên nếu họ từ chối không thể tin
nổi. Đặc biệt họ cười khẩy khi những người đ|n ông “đạo đức” chê trách
họ vụ lợi, đóng kịch, dối trá. Họ biết người ta không mở cho mình một con
đường thoát nào khác.
Đ|n ông c ng “quan tâm” tới tiền bạc, tới thành công; nhưng có phương
tiện để giành lấy bằng lao động của m nh. Người ta dành cho phụ nữ một
vai trò ký sinh: mọi ký sinh tất yếu phải là một kẻ bóc lột. Vì vậy, họ cần có
người đ|n ông để có nhân phẩm, để ăn, để hưởng thụ, để sinh đẻ; và bị
nhốt chặt vào chức năng n|y, nên họ hoàn toàn là một công cụ bóc lột.
Còn về những lời dối trá, thì trừ trường hợp mại dâm, không hề có
chuyện mua bán thẳng thắn giữa phụ nữ v| người bảo hộ họ. Thậm chí
đ|n ông đòi hỏi họ đóng kịch đối với anh ta: anh ta muốn họ là người Khác,
nhưng mọi con người đều là chủ thể, dù có khăng khăng tự phủ nhận
m nh đi nữa. Đ|n ông muốn họ là khách thể, và họ tự biến mình thành
khách thể: họ chỉ phải là một vật hiến dâng, một con mồi. Thế nhưng, đ|n
ông c ng đòi hỏi họ hiến dâng vật ấy cho mình trong sự tự do trên giường
ngủ, anh ta đòi hỏi họ có khoái cảm; trong gia đ nh, họ phải thừa nhận ưu
thế v| t|i năng của anh ta.
Vì vậy, lúc vâng lời, họ phải giả vờ m nh l| người độc lập, trong khi vào
những lúc khác, họ chủ động đóng kịch m nh l| người bị động. Họ dối trá
để níu giữ người đ|n ông đảm bảo cho mình miếng ăn h|ng ngày: những
trò làm mình làm mẩy và những giọt nước mắt, những cơn {i }n nồng
nhiệt, những cơn loạn thần kinh; và họ c ng dối tr{ để thoát khỏi sự áp chế
mà họ chấp nhận v mưu sinh.