195
chí trông mong sự bất tuân lệnh ấy; không có họ, thì cái bề ngo|i đẹp đẽ
anh ta ẩn n p sau đó sẽ tan t|nh như m}y khói.
Đ|n ông s n sàng vận dụng quan điểm của Hégel cho rằng người công
d}n đạt tới giá trị đạo đức học của mình bằng c{ch vươn tới cái phổ quát;
trong lúc với tư c{ch c{ thể riêng biệt, anh ta có quyền ham muốn, có
quyền hưởng khoái lạc. Vì vậy, quan hệ giữa anh ta và phụ nữ nằm trong
một khu vực ng u nhiên trong đó đạo lý không còn phải áp dụng nữa, và
th{i độ ứng xử thì tuỳ ý. Quan hệ của anh ta với những người đ|n ông
khác thì bao hàm những giá trị: anh ta là một thứ tự do đương đầu với
những thứ tự do khác theo những qui luật mà mọi người đều đồng thanh
thừa nhận. Nhưng đối với phụ nữ, anh ta không còn chịu trách nhiệm về
cuộc sống của mình nữa: anh ta tỏ ra độc đo{n, thô bạo, tìm cách thỏa mãn
những ám ảnh, những tật xấu của mình nhân danh những thứ quyền giành
được trong đời sống xã hội. Người vợ thường kinh ngạc trước sự tương
phản giữa những lời lẽ và th{i độ cao thượng với những hành vi “trong
bóng tối” của anh ta. Anh ta ca ngợi những người vợ trinh tiết và chung
thuỷ, nhưng lại khuyến khích vợ người hàng xóm ngoại t nh. Người ta
thấy đ|n ông xảo trá biết chừng nào khi tuyên bố phá thai là phạm tội,
trong l c h|ng năm ở Pháp, một triệu phụ nữ bị đ|n ông đặt vào tình thế
phải ph{ thai. Thông thường người chồng hay người t nh {p đặt giải pháp
ấy; nhưng nhiều khi, c ng giả định một cách mặc nhiên l| trong trường
hợp cần thiết, giải pháp ấy sẽ được áp dụng. Họ công khai muốn phụ nữ
nhận lấy tội lỗi: th{i độ “vô luân” của phụ nữ là cần thiết cho sự hài hoà
của một xã hội đạo lý được đ|n ông tôn trọng. Ví dụ hiển nhiên nhất của
tính hai mặt này, là thái độ của đ|n ông đối với nạn mại dâm: chính cầu
của đ|n ông tạo ra cung. Người ta từng biết g{i điếm nghi ngờ và coi
thường ra sao những vị tai to mặt lớn lên {n thói hư tật xấu nói chung,
nhưng lại hết sức khoan dung đối với những đam mê của bản thân mình.