- Ba tháng.
- Còn bao lâu mãn khóa?
- Ba tháng nữa.
- Thế bây giờ đã sửa được chưa?
Cang nhăn mặt, quắc mắt ngó chị nó:
- Hỏi vô duyên! Học mới ba tháng mà sửa gì. Bà im đi cho rồi, bà.
Nghi nói:
- Mày phải coi chừng, khôn hồn thì tránh xa tụi hút xách. Nếu không
nghe lời tao thì mày chết mặc kệ mày, sau này đừng kêu ca.
Thằng Cang đứng lên, lẳng lặng đi lại phía cửa.
- Mày đi đâu đó?
- Không đi đâu hết.
- Mày trả lời tao cái giọng đó hả?
Cang cũng to tiếng đáp lại:
- Chớ tui làm gì mà anh hạch sách tui quá vậy? Anh cũng chẳng cho
tui được đồng nào. Hồi nhỏ tui đói rách lang thang đầu đường xó chợ, tui
sống thèm khát đủ thứ mà có biết xin xỏ ai. Bây giờ chị Tú nuôi tui chớ
mắc mớ gì anh. Tui có xin xỏ gì anh đâu mà anh khó chịu?
Nghi dìm cơn giận xuống và nói gỡ gạt:
- Mày ngon! Tao biết mày ngon rồi. Mặc kệ mày tao không cần biết
tới nữa.
Thằng Cang đứng lên, rút cái lược ở túi sau ra, ngó lui ngó tới tìm cái
gương nhưng không thấy, cuối cùng nó đành dùng tay vuốt hai bên mai và
sau gáy rồi vừa bước ra cửa vừa nói:
- Tui đi chơi. Tối tui không về đâu.
Nói xong nó biến sau cánh cửa.
Nghi nói:
- Tao không tin nó học sửa ra-dô. Coi tướng nó là tướng ăn chơi chớ
đâu phải là tướng làm ăn. Ít bữa nó đòi cưới vợ cho mà coi.
- Thà nó cưới vợ còn hơn theo cái tụi hút xách.
- Mày cúp tiền coi nó lấy gì mà hút.
- Cúp thì nó bám vô tụi gái điếm.