Duy và người vợ cũng vào thăm Nghi nhưng khi chị Duy vừa bước
chân vào phòng thì đã bị cặp mắt Tú nhìn chòng chọc. Tú nói nhỏ với Cang
nhưng cốt để cho người chị dâu nghe.
- Nó lấy sợi dây chuyền của tao đó.
Cang cả cười. Người chị dâu cau mặt lại. Người cha nghiêm giọng
nói:
- Chúng bay đừng cứ khích bác nhau nữa, có được không?
Tú nói:
- Thưa cha được. Nhưng cha bảo nó trả sợi dây chuyền năm chỉ cho
con mới được.
Người chị dâu sấn lại:
- Ai cướp vàng của cô? Cô nói một tiếng nữa coi! Trước mặt cha, tôi
là chị, tôi phải dạy cô mới được.
Duy sấn ra, án ngữ giữa vợ và cô em gái trong khi người cha thở dài.
Ông nói:
- Tao bảo tụi bay không nghe thì tao đi.
Nói xong ông bước ra cửa. Hữu theo cha ra ngoài. Duy cũng đẩy vợ đi
ra khỏi phòng. Còn lại ba anh em ngồi trên ba góc đi-văng. Im lặng. Nghi
bỗng hỏi đột ngột:
- Tú, tao nghe nói mày làm sở Mỹ?
- Dạ.
- Làm việc gì?
- Anh đừng lo. Tôi chẳng làm gì xấu đâu.
- Vậy mà tao nghe nói mày tiêu tiền như nước rồi cấp tiền bạc cho
thằng Cang ăn chơi, hút sách đàng điếm. Nó mà hư thì mày phải coi chừng.
Cang cãi lại:
- Em đâu có hút.
- Vậy mày đi theo bọn hút làm gì?
- Em đi học sửa ra-dô chớ đâu có theo bọn hút.
- Thì chính tụi bạn mày mét tao.
Cang làm thinh. Tú hỏi:
- Mày học sửa ra-dô bao lâu rồi?