GIỮA CƠN LỐC - Trang 102

27.

M

ột căn gác có cầu thang riêng ở một khu công giáo cũng có lợi

điểm của nó: tự do và ít khi bị xét nhà. Có lẽ phải mượn thêm một cây đàn
ghi-ta nữa. Có cây đàn ghi-ta chơi một lúc vào khoảng mười giờ đêm vừa
giải trí vừa gây cho hàng xóm một ấn tượng “tốt” nếu “hàng xóm” ấy là
một cô gái lãng mạn thì có khi lại còn hay.

Thuê xong căn gác, Hữu thực sự trở lại đời sống của một sinh viên rất

bình thường, độc thân, hơi cô đơn một chút và có ít nhiều máu văn nghệ.

Xế chiều đứng ngoài cái lan can gỗ ngó ra đường hẻm Hữu tự nhiên

nhớ trường kỳ lạ. Nhưng giờ đây trường học đối với anh chỉ còn là kỷ
niệm. Bảy Trung phân công anh phụ trách trường Đại học Sư phạm nhưng
anh chẳng còn chường mặt đến bất cứ trường đại học nào nữa. Những lần
hội thảo xuống đường, những đêm đốt lửa hát trước đám đông… đã làm
cho khuôn mặt anh trở nên quá quen thuộc. Bạn bè anh lớp trước bây giờ
đã ra trường cả, lớp mới lên không ai còn biết anh nhưng những tên mật vụ
đội lớp nhân viên văn phòng, đội lớp giáo sư thì vẫn còn đó, những thằng
công an chìm đội lớp sinh viên thì vẫn đeo bám lấy trường lớp, rình mò…

Hữu đã nắm rất kỹ tình hình ở Đại học Sư phạm qua Bảy Trung, tuy

nhiên anh vẫn chưa hình dung được nhịp sống của trường, chưa hình dung
được những đôi mắt, những khuôn mặt mới. Có lẽ trường đã đổi khác lắm,
sân cỏ nhiều hoa sứ hơn và những dãy lầu mới mọc lên… Anh nóng lòng
chờ cái “móc” đầu tiên kể từ khi hoạt động trở lại.

Hữu đến chỗ hẹn trễ vài phút. Người bạn đang ngồi đợi trong một

quán cà phê bên dưới giàn đậu. Hai người chọn một góc kín đáo.

Hữu gọi một ly nước trái cây còn Khâm uống cà phê sữa. Trái với dự

đoán của Hữu, Khâm lại là một thanh niên khỏe mạnh, trẻ trung, cái nhìn
thẳng, sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.