GIỮA CƠN LỐC - Trang 13

bố trí sẵn sàng. Những trận đụng độ đã diễn ra quyết liệt. Duy là một chiến
sĩ trong toán xung kích.

Ngày kia cả làng lại được tin “Tây xuống”. Tổ du lích triển khai đội

hình nhưng hôm đó Duy bị sốt nặng, nên phải nằm nhà. Anh thiếp đi trong
cơn mê và khi tỉnh dậy thì thấy Tây đen, Tây trắng đứng lố nhố.

Duy bị bọn Tây bắt trong hai năm. Một ngày kia bọn chúng đem anh

ra khỏi trại giam, tống lên một chiếc xe dodge có hai tên lính da đen cầm
súng ngồi kèm. Chúng chở anh xuống đèo An Khê và dừng lại ở một khúc
quanh cây cối rậm rạp. Hai tên lính lê dương xuống xe trước. Một tên nói:

- Lôi nó xuống!
Duy được mở còng và dẫn đến đứng giữa thảm cỏ xanh. Tên lính da

đen bảo Duy đứng xoay lưng lại phía chúng. Trước mặt Duy là một cái
vực.

Duy nghe tiếng lên đạn. Ngay trong giây phút ấy anh muốn nhảy

xuống vực. Nhưng loạt súng đã vang lên chát chúa. Loạt thứ hai lại vang
lên và Duy nghe rất rõ. Anh ngạc nhiên quay lại thì hai tên lính da đen phá
lên cười. Một tên nói:

- Chạy đi! Chạy đi, thằng bé da vàng!
Duy ngơ ngác hỏi:
- Tại sao các anh tha tôi?
- Vì tụi tao là dân châu Phi, cũng dân da màu như mày. Về đi! Nhanh

lên! Bên kia ngọn đồi là Việt Minh.

Hai người lính da đen quay lưng tiến về chiếc xe dodge. Duy cũng hối

hả bước lẫn vào đám cây rừng rậm rạp.

Thế là Duy trở về vị trí chiến đấu nơi làng cũ cho tới khi có lệnh đình

chiến.

Năm ấy Hữu lên bảy tuổi, Nghi sáu tuổi, Tú lên ba và Cang vừa mới

chào đời. Đây là năm đánh dấu những biến cố quan trọng trong gia đình
Duy! Người anh cả tập kết ra Bắc. Duy ở lại bị chính quyền Diệm bắt giam,
tra khảo suốt mấy năm, đến khi được thả ra thì anh chỉ còn là một cái xác
ốm nhom, suy yếu và bệnh tật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.