GIỮA CƠN LỐC - Trang 146

Dưới đường phố, người Tàu già vừa đẩy xe mì đi ngang qua, tiếng hai

thanh gỗ đánh nhịp giòn tan nghe vang rất xa lẫn trong tiếng rao kéo dài.

- Mấy giờ rồi?
- Gần năm giờ sáng. Mình đi pha cà phê.
Hữu nói:
- Thôi, Hạnh à. Ngồi xuống đây đi. Đã mấy năm rồi mình chưa có dịp

nào để nói chuyện riêng với nhau.

Hạnh cúi đầu ngần ngại một lát rồi ngồi xuống bên giường. Hữu nói:
- Cách đây mười lăm năm, hồi còn ở Qui Nhơn, hồi chưa biết gì là

Cách mạng, mình có yêu một cô bạn gái cùng lớp. Mối tình ấy gắn liền với
những buổi sáng sớm mình thức dậy cùng với thành phố biển nhỏ bé ấy.
Tuy chuyện tình đó chẳng đi đến đâu nhưng những buổi sáng như thế về
sau này, trong suốt cuộc sống đổi thay vừa qua, mình đã chẳng còn có dịp
tìm gặp lại.

Vậy mà lúc nãy, khi Hạnh còn ngủ, mình đã ngồi rất lâu tại chỗ này

nhìn xuống thành phố và chợt sống lại cảm xúc đó, lòng bỗng nhiên rộn lên
một nỗi khát khao, một tình cảm tha thiết. Hạnh có hiểu tại sao như thế
không?

Hạnh ngồi nghiêng, đầu hơi cúi xuống, không nói một lời. Rồi bỗng

nhiên chị quay lại, cái nhìn thiết tha, đằm thắm, như trao cả linh hồn. Hữu
đưa cánh tay còn lại của mình ôm lấy đầu Hạnh đang dụi vô ngực mình.
Hạnh nói:

- Anh à, quả thực là chúng ta đã có quá nhiều công việc phải làm giữa

cuộc sống khốn khổ này nên gần như không còn nghĩ đến những tình cảm
ấy, nhưng sự thực thì chúng vẫn có đó, ẩn giấu trong tận một góc nào nơi
tâm hồn mình. Có phải thế không anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.