GIỮA CƠN LỐC - Trang 145

Hạnh đặt bàn tay mình rất lâu trên trán Hữu và anh nhắm mắt lại. Ngủ

thiếp.

Hạnh dọn dẹp các thứ xong thì đã gần hai giờ sáng, chị đến bên cửa sổ

nhìn lên những vì sao khuya rồi nhìn xuống đường phố. Bỗng nhiên cái
vắng lặng của chung quanh đem lại sự thanh thản và nỗi vui sướng bất
chợt. Chị quay vào trong thấy Hữu đang ngủ say trên giường mình, ngực áo
và một góc gối còn loang máu. Trong ánh sáng ấm cúng của căn phòng
nhỏ, Hạnh chợt thấy người đồng chí của mình đẹp như chàng Spartacus
dũng cảm thời xa xưa mà thuở nhỏ chị đã có dịp xem trong một cuốn phim
nào đó. Chị nhẹ đến bên giường và bỗng dưng từ cõi nào, cái ý muốn hôn
lên vầng trán phẳng lặng của người thanh niên này dâng lên cuồn cuộn
trong lòng. Hạnh cúi xuống thật thấp nhưng chị lại sợ làm kinh động giấc
ngủ của Hữu và lặng lẽ kéo mền đắp nhẹ lên ngực anh rồi lại võng nằm.

Giấc ngủ không đến nhanh nhưng cũng nhẹ nhàng như cơn gió khuya.
Lúc chị thức dậy thì thấy Hữu đang ngồi tựa lưng vào tường hút thuốc.

Phía ngoài cửa sổ, bầu trời đã ánh lên một chút sáng của bình minh tuy sao
mai vẫn còn lấp lánh trên ngọn cây. Hạnh trở dậy uống một ly nước mát và
lại bên giường. Hữu đã tỉnh táo hẳn. Anh hỏi:

- Hạnh ngủ được không?
- Được. Anh thấy vết thương thế nào?
- Êm lắm.
Hạnh hỏi:
- Chuyện đêm qua như thế nào?
- Mười giờ đêm mình đi nắm tình hình trường Minh Đức giữa lúc tụi

cảnh sát dã chiến tấn công. Chúng phát hiện ra mình, nhào tới hỏi giấy,
mình đưa giấy, nó chẳng thèm coi, thu luôn rồi bảo lên xe. Chuyện xảy ra
thật bất ngờ. Thế là mình vụt vô hẻm. Chúng bắn theo. Nguyên một băng
đạn M16.

- Thế còn tình hình bên trong. Anh có biết gì thêm không?
- Giữ vững. Chắc giữ vững đến sáng. Sáng ra tụi nó khó mà làm gì

mình được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.