GIỮA CƠN LỐC - Trang 143

38.

P

hong trào đã nhảy sang một cao điểm mới.

Hạnh trải qua một buổi tối chờ đợi hồi hộp từng giờ. Sài Gòn thật kỳ

lạ. Ngay phía dưới đường, chỗ cái mặt nhựa loáng ánh đèn chạy cong cong
qua một quán rượu nhỏ, xe cộ và người dạo phố cũng đang lượn qua lượn
lại. Nhưng ở đàng kia, chỉ sau mấy dãy phố, năm bảy khu nhà, trận chiến
đang diễn ra ác liệt. Một cuộc hội thảo quy mô đã diễn ra ở phân khoa
Nhân văn Nghệ thuật đại học Minh Đức với lời kêu gọi cấp thiết: “Ai
chống đôn quân bắt lính hãy đến với chúng tôi”. Và quần chúng thanh niên,
sinh viên học sinh đã đến, đến thật đông, đến đủ mặt.

Hạnh được lệnh không nên lui tới khu vực ấy, chị đi quanh quẩn mãi

đến tối mịt mới về, lòng bồn chồn. Chín giờ tối giao liên tới báo tin cảnh
sát tấn công vô bốn lần và đều bị lực lượng bên trong chống trả bằng gạch
ngói một cách quyết liệt chưa từng thấy khiến chúng phải rút lui. Trang Sĩ
Tấn bị thương trong cuộc tấn công này. Giao liên đi, Hạnh chờ đến mười
giờ đêm vẫn không thấy tin tức gì thêm nữa, chị tắt đèn nê-ông và bật ngọn
đèn nơi bàn làm việc. Chị ngồi lại bàn, lấy giấy bút ra. Sáng mai thế nào
bọn chúng cũng chiếm được trụ sở. Trong tình hình ấy lời kêu gọi mà chị
sắp viết sẽ như thế nào đây?

Sau khi địch di tản khỏi Pleiku, Kontum, thành phố Sài Gòn về đêm

vắng hơn thường lệ. Mười giờ đêm ngoài phố đã không còn người qua lại.
Mười một giờ súng nổ rải rác ở đâu đó và chiếc trực thăng từ phía xa lại,
bay phần phật ngang trên đầu.

Giữa lúc ấy có tiếng gõ cửa, hai tiếng một. Chị nhận ra ám hiệu của

Hữu và mở khóa:

- Trời ơi! Hạnh kêu lên khi thấy ngực Hữu đẫm máu. Bọn nó có theo

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.