GIỮA CƠN LỐC - Trang 161

Mấy dãy nhà lầu ở đường Thống Nhất bị đốt cháy rụi từ chiều hôm

qua chỉ còn trơ mấy bức tường đổ nát cháy đen và tro than còn nghi ngút
khói. Những trạm xăng bị tàn phá cướp bóc và thiêu hủy chỉ còn lại một
nền xi-măng đen kịt và mấy tấm bảng quảng cáo tiêu điều.

- Một, hai, ba…!…
Cánh cửa sắt bị phá tan và toán người ùa vô, cướp bóc, chen lấn, giành

giựt.

- Một, hai, ba…!
Mấy loạt đạn bắn soạt soạt làm bể mấy khung cửa kính của dãy lầu

bên trái. Một toán lính rằn ri xách súng chạy lom khom trên vỉa hè, mặt ngó
dáo dác trên mấy từng lầu.

- Đ.m. Nó vô trong nhà đóng cửa.
- Soạt! Soạt! Soạt!
Mấy loạt “ra-phan” M16 quét lên các lan can. Soạt! Soạt! Con đường

xuyên qua thành phố Phan Rang quá dài, quá hiểm trở. Cang vừa lái xe vừa
tránh né, cúi khom, lách bên trái, lách bên phải mà chạy. Súng đạn ném đầy
đường. Vật dụng, bàn ghế, xe cộ, vung vãi đầy đất.

- Soạt! Soạt! Soạt!
Tiếng nổ trở thành tầm thường. Tai nghe đã quen. Những loạt đạn bắn

sát bên mình nghe như tiếng cát sạn vãi trên mái nhà.

- Một, hai, ba. Hụi nè! … è… è…
Điệp khúc man rợ ấy dấy lên khắp nơi. Và những đôi mắt lấp ló, lấp ló

sau những cánh cửa.

Mấy chiếc quan tài gỗ thô sơ ai xếp bên đường phố gần ngã ba đi Đà

Lạt?

Cang thoát ra khỏi thành phố Phan Rang. Tại sao mình vẫn còn sống?

Nó tự hỏi. Tại sao chiếc xe Hon-đa vẫn có thể chạy bằng dầu lửa?

Ra khỏi Phan Rang chừng mười lăm cây số thì trời đổ mưa. Trận mưa

rào nhỏ nhưng kéo dài. Trời bỗng mát dịu. Nó thoát nạn. Đường số Một
vắng tanh và bóng loáng nước mưa. Đường vắng, Cang thấy buốt lạnh. Nó
móc khúc bánh mì để dành từ sáng ra ăn ngấu nghiến, tuy vậy nó vẫn run
lên. Tấm thân ốm yếu nghiện ngập của nó đã bị thử thách quá nhiều. Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.