GIỮA CƠN LỐC - Trang 160

41.

T

rời chưa sáng nhưng Cang đã thức dậy. Tiếng súng từ thành phố

Phan Rang dường như đã im rồi. Nó nghĩ đến việc vượt qua thành phố rực
lửa ấy mà thao thức đến sáng. Người mẹ Chăm cũng đã thức dậy từ lúc nào
và nấu một nồi khoai. Cang xin mấy củ bỏ túi rồi chào mọi người ra đi.
Cám ơn người mẹ, cám ơn người cha, cám ơn tất cả. Nó đi rảo trong làng
hỏi mua xăng từng nhà nhưng không ai có, cuối cùng một thanh niên làm
nghề chài cá đã để lại cho nó nửa lít. Nó mua thêm nửa lít dầu lửa trộn
chung lại và đổ vô bình.

Trời sáng rõ. Lửa đã tắt trên thành phố trước mặt nhưng súng nhỏ vẫn

còn nổ không dứt. Mười lăm phút sau Cang vào thành phố Phan Rang.

Đó là một thành phố của tiểu bang Texas Hoa Kỳ cách đây hơn một

trăm năm. Thành phố đóng cửa kín mít và trên đường lính rằn ri mũ xanh
mũ đỏ mũ nâu, lính để đầu trần, banh ngực, xâm mình chằng chịt, súng
M16 kẹp nách, xách lủng lẳng, chĩa lên trời, đi nghênh ngang, cười toe toét,
bắn phá vung vít.

Súng nổ như bắp rang, nổ lụp bụp, nổ giòn, nổ loạn xạ. Càng đi sâu

vào thành phố súng càng nổ dữ. Lính tráng, thanh niên du đãng xì ke, trẻ
em bụi đời… kéo nhau đi tàn phá thành phố.

- Một, hai, ba ! !…
- Một, hai, ba ! !…
- Chát chát!
Tiếng cây xà nhà dộng vào cửa sắt và tiếng cửa sắt rung rổn rảng,

tiếng cười nói, văng tục, la hét trộn lẫn tiếng súng M16 bắn loạn xạ khắp
nơi.

Thành phố bốc khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.