GIỮA CƠN LỐC - Trang 63

Khi ấy ngoài cổng hai người cảnh sát vừa ném Hữu lên sàn xe. Trong

ánh sáng mờ nhạt của trận chiến đã tàn, Hữu nằm xoãi người như con cá
voi trắng bị trôi dạt sau trận hồng thủy. Vinh lật mặt bạn lên bằng đôi tay
run rẩy. Máu chảy tràn khuôn mặt anh như một mạch nước phụt ra giữa
sống mũi, máu ràn rụa trên má, bê bết hai bên thái dương.

Mấy người cảnh sát cuối cùng nhảy lên xe hấp tấp đóng tấm bửng phía

sau lại và chiếc xe rồ máy lướt tới.

°
Đối với Vinh, Ty cảnh sát bao giờ cũng là một thứ sào huyệt. Nó có

nhiều ngõ ngách, nhiều đường ra lối vào, với kẽm gai, súng đạn, mảnh chai
và bao cát. Nó bị phủ vây dưới ngần ấy thứ chướng ngại tạo cho con người
một cảm giác chui rúc, lẩn trốn, phòng ngự, sợ hãi. Nhưng trong đó còn có
sự trả thù, tàn sát, hành hạ… cho nên khi chiếc xe đậu lại thì Vinh hoàn
toàn bị tràn ngập một thứ cảm giác kinh tởm của kẻ bị lạc vào sào huyệt
của bọn cướp. Anh chờ những giọng nói ồ ề, những tiếng la hét, những
giọng nói rổn rảng.

Và tất cả đều xảy đến, sống động, tàn bạo.
Vinh đỡ Hữu nằm ngửa trên nền đất.
Hữu nói:
- Tôi nằm một mình được. Anh đi tìm Cường và chị Hạnh xem.
Vinh đứng dậy. Sự đau đớn ở sống lưng đã bớt chỉ còn lại cảm giác

nóng rát.

Cường nằm nghiêng người giữa mấy em bé bị ngất xỉu. Vinh ngồi

xuống lay bạn dậy nhưng Cường đã ngất rồi. Vinh ngó chung quanh, tất cả
đều bị bủa vây dày đặc kẽm gai và đèn pha.

Vinh thấy như mình vừa trải qua một trận oanh tạc. Đứa nhỏ nằm cạnh

Cường đang lăn lộn chợt thét lên, ôm bụng, người không ngớt xoay vòng.
Vinh hỏi:

- Sao vậy em?
Nó khóc:
- Đau bụng quá. Đau bụng quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.