GIỮA NHỮNG HIỆP SĨ ĐEN TẬP 1 - Trang 123

Phret móc túi. — Còn đây là phần thù lao những khó nhọc của ông...

— Ngài thật là một con người thượng lưu rộng rãi! Tôi rất đội ơn
ngài! Mong ngài biết cho, có thể cần đến tôi vào bất cứ lúc nào và việc gì...

— Được rồi, được rồi, tôi sẽ nghĩ ra sau... — Phret cúi gập người trên
quyển tự điển đến tận năm giờ. Vốn ngoại ngừ Pháp và Ý đã giúp anh mau
chóng nắm vững .những từ vựng Tây Ban Nha. Phret thử đổi dạng các câu
nhất định, thay thế một số từ cần thiết và bằng biện pháp đó anh ghép được
một số câu nói mà có thể sẽ phải cần đến.

Anh vùi đầu vào công việc đó đến nỗi quên béng rằng trời gần tối và
cái dạ dày lép kẹp đang đói cồn cào. Còn một giờ nữa là đúng sáu giờ lúc
mà bất chợt sẽ có người gọi điện thoại. Anh phải gấp rút tính đến chuyện ăn
uống. Nhưng anh lại không thích xuống nhà ăn. Anh gọi điện thoại cho gã
quản lý yêu cầu lão ta gọi cho những món đặc sản của Tây Ban Nha.

— Ồ, ông quản lý đấy à! Ông thứ lỗi, tôi muốn dùng bữa chiều trong
phòng, rất tiếc lại không thông thạo tiếng địa phương...

— Ô, xe-nhô xin ngài yên tâm, ở khách sạn chúng tôi số nhân viên có
thể sử dụng mọi thứ tiếng. Vả lại tôi rất vui lòng được hầu hạ ngài. Ngài
cho phép tôi đặt thức ăn theo khẩu vị của tôi chứ ?

— Đồng ý, chỉ riêng cà-phê là tôi yêu cầu nên theo khẩu vị của tôi.
Ông nói hộ là phải thật đặc vào.

— Nhất định rồi! Ở Ma-đrit dạo này có nhiều khách người Đức. Và
chúng tôi biết họ thường uống cà-phê như thế nào.

Phret đói ngấu ngồi vào bàn ăn. Nhưng chỉ sau vài miếng anh đành
phải đặt dao nĩa xuống bàn, vì các món ăn đều quá nhiều gia vị, đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.