GIỮA NHỮNG HIỆP SĨ ĐEN TẬP 1 - Trang 353

— Sao không nói tiếp đi Ac-net?

— Phret ạ, tôi muốn rằng, không phải là cả trại, mà chỉ mình anh thôi,
anh hiểu không, Phret, nếu nhà này có niềm vui hoặc nỗi buồn đưa đến...

— Đó là ước muốn đẹp nhất của Ac-net.

Họ cạn cốc, cùng một lúc, một hơi.

Và khi ra nhà ngoài họ nghe tiếng cười rộ lên của I-ren. Cô bé cười
một cách sung sướng chân thành với giọng cười trong sáng của trẻ thơ.

Họ rón rén bước khẽ đến gần chỗ bụi cây. Pê-đrô đang thổi những
chiếc bong bóng xà phòng, rồi chạy theo thổi để chúng đừng rơi xuống đất

— Ta đi khỏi đây thôi, để lũ trẻ chơi.

Ac-net thì thầm, rồi sau một lát chị nói tiếp giọng còn thì thầm hơn: —
Tôi ngắm I-ren, Pê-đrô và anh. Phret ạ! Lạy Đức Mẹ của con, giá đừng bao
giờ chúng ta xa nhau thì hạnh phúc biết bao !...

Cách biệt thự chừng một trăm mét, Gri-gô-ri nằm vắt tay sau gáy trên
thảm cỏ đã héo vì nắng. Anh nằm như vậy rất lâu và lặng lẽ ngắm nhìn bầu
trời luôn thay đổi màu sắc. Màu xanh đậm hòa với màu ghi nhạt trên cao,
và màu da cam trải dài ở hướng tây, góc trời sáng bừng lên trong một màu
hồng chói lọi, rồi bỗng nhiên xám ngắt lại... một vệt đỏ sáng lên ớ phía
chân trời, nhưng rồi nó cũng mau chóng tắt ngấm...

Đêm xuông đột ngột như ở các miền phương nam. Tấm màn đêm
khổng lồ của bầu trời thấp đến nỗi người ta có thể nghĩ chỉ cần với tay ra là
đã có thể hái được vì sao gần nhất. Gri-gô-ri thở dài. Giá có thì được ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.