bệnh nhân được đưa về đây lại xảy ra một bước ngoặt khác.
— Tôi đành phải thu thật với ngài là tôi không bảo đảm được bệnh
nhân sẽ bình phục bây giờ, hay trong tương lai gần đây. Giáo sư nói giọng
lộ rõ vẻ chán nản.
------------------
1. Đơn vị tiền tệ Tây Ban Nha bằng một hào của ta.
Trong những trường hợp như thế này thì vị thuốc duy nhất cần cho anh ta là
thời gian. Phải, thời gian, chăm sóc ăn uống tốt và yên tĩnh. Tôi cho rằng
thừa nếu tôi cứ tiếp tục nhiệm vụ giáo sư ở đây.
— Sao vậy ?
— Tôi đã trao đổi với ông bạn đồng nghiệp đây — giáo sư lịch thiệp
nghiêng mình về phía vị bác sĩ của nhà trường ngồi cạnh — rằng cần phải
đưa ra khỏi phòng bệnh nhân tất cả những cái có thể nhắc nhở anh ta nhớ
đến hiện tại của mình. Cả thuốc men, chai lọ, cả những ống kim tiêm nữa.
Nếu ngài biết rõ những thói quen ưa thích của người được ngài bảo hộ, thì
ngài hãy nói chuyện với anh ta về chuyện đó. Và hãy chiều theo những
quan tâm của anh ta. Tóm lại ngài hãy tạo cho anh ta bầu không khí quen
thuộc. Anh ta có thích bran-đi
1
không nhỉ ?
Nun-ke lắc đầu.
— Đáng tiếc, một cốc bran-đi sẽ rất tốt cho cơ thể của người bệnh của
ngài... Ông ta lắc đầu — Cái căn bệnh này thật là khó hiểu đối với tôi. Loài
bệnh này chưa bao giờ tôi gặp trong nghề nghiệp của mình bao giờ.