GIỮA TRONG XANH - Trang 149

của mảnh vườn. Và cái yên tĩnh phập phòng của xóm làng, của một đoàn
quân khi đang bố trí.
“Phải lấy sức để đợi. Có lẽ...”.
Thốt nhiên, xảy ra một việc. Nắng đang chấp chới chợt dừng cánh, lá cây
nín thít. Con chim bã trầu rít lên một tiếng, bay vào đậu giữa hai song cửa
sổ, ngước hai mắt tròn nhỏ nhìn lên. Hai mẹ con đồng ngồi dậy một lúc.
Đài phát thanh giải phóng hôm nay đầy gió và lửa, lút ngập dưới người và
việc anh hùng, vừa chớm nói đến vùng họ. Sân bay dã chiến Xuân Thiều,
mà người ta kháo một trung đoàn chủ lực đã đột nhập, sự thật bị phá hủy
bởi chỉ hai em bé. Hai em bé chăn trâu tìm cách gỡ mìn địch, vượt hàng rào
dây thép gai dày đặt của địch, bò vào sân bay, giật nổ một chiếc máy bay,
chiếc đó cháy lan sang chiếc khác, đốt cả kho xăng, làm hỏng hết các chỗ
đậu, đài nói. “Hèn chi ta đánh chiếm thị trấn, quân nó không dám lên đã
đành, mà máy bay nó đến giờ này vẫn còn bí rị!” chị du kích nghĩ thầm.
“Hoan hô các dũng sĩ tí hon, dòng máu của các chiến sĩ quân giải phóng
anh hùng, đang cùng với nhân dân làm rung chuyển cao nguyên và đồng
bằng miền Trung Trung Bộ!” đài lại nói sôi nổi.
Giọng nóng hổi của cô nói trong đài truyền sang mười ngón tay rần rật của
chị du kích, chính chị vừa chiến đấu trở về. Có lẽ vì đài nhắc tới “các chiến
sĩ giải phóng, cha anh của những đứa trẻ”. Hình ảnh chồng đúng là như thế,
hình ảnh chồng đang tiến về và sự có mặt của hai em bé địa phương ( có lẽ
đã cùng chị lên học tập ở căn cứ mà chị không chú ý) đánh một sân bay
chẳng xa thị trấn bao nhiêu, càng khơi dậy mạnh hơn cái hơi thở vẫn phập
phồng trong quả tim chị luôn luôn chờ đợi lệnh nổi dậy của chính làng
mình, đánh vỡ đầu mấy cái lô cốt và bè lũ ác ôn kia.
Thằng con cất một tiếng cười lảnh. “Chết, nó cười gì?” Nó tuột xuống
giường. Con chim nhỏ trông thấy nó không bay đi mà lại lúp xúp nhảy lên,
chiêm chiếp thêm mấy tiếng nữa. Thằng bé chạy đi lấy cái bơ đựng sâu nó
vẫn để ở chân bàn đến bên cửa sổ. Con bã trầu vẫn không bay đi. Con chim
đứng đó ở cửa, dõi theo thằng bé, rít lên mấy tiếng như chào, như nói, như
gọi, như một khách quen thường lệ vẫn đến đợi chủ nhà. “Đồ khỉ, mới sáng
đã đói, ngậu sị lên!” bé mắng. Bé lây hai que dương làm đũa, thong thả gắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.