GIỮA TRONG XANH - Trang 198

Một giờ sáng đêm mồng bốn Tết năm 1959 có xảy ra một việc.
Nghĩa đang nằm thì nghe đầu chiếc võng có người lay mạnh. Anh mở mắt
ra, nhìn thấy Nhuôn, Nhuôn và rõ ràng bà Bốn, mẹ anh. Anh chỉ kịp kêu
lên một tiếng, chụp lấy tay mẹ. Bà Bốn nói ngay trong tiếng thở hổn hển,
rằng có anh lính trong quận lẻn ra nói với mẹ, bảo mẹ tìm cách báo lại cho
cách mạng biết rằng sáng mai, hai đại đội vũ trang ngụy sẽ hành quân lên
đây, lần này quyết định đánh làng. Không biết nhắn ai, mẹ liều mạng lội
sông vừa đi vừa chạy một hơi lên đây, đi từ chiều tới giờ mới tới. Thôi giờ
mẹ về kẻo chúng nó thấy mẹ vắng... — Mẹ hãy đợi con một chút! Nhanh
lên! Mau lên! Ơi ban cán sự, ơi xã đội! Cốc cốc, cốc... dậy, dậy, bớ làng!
Cốc, cốc, cốc... Nghĩa, Nhuôn, ông Đung cùng cán bộ hối hả tổ chức người
già đàn bà trẻ con sơ tán, tổ chiến đấu nào vũ khí đó chỗ đó. Muốn vào làng
phải qua một lòng thung, hai bên thành đá cheo leo cao vút, anh em dân
quân phục kích tầng tầng lớp lớp trên hai thành vách đó, ở trong cái thế trên
nhòm xuống, bắn xuống. Bên dưới, tưởng không có gì, nhưng chính là một
bãi chông mênh mông. Một cạm bẫy khổng lồ đang chờ giặc.
Tám giờ đúng, quả nhiên giặc đến. Đúng hai đại đội. Người làng già nhất
chưa bao giờ thấy lính Diệm trang bị kỹ như thế: súng máy, súng bắn mìn,
máy bộ đàm. Việc vận động chính trị giao cho Nhuôn. Nhuôn ngồi ở tầng
dưới nhất trong rừng cầm loa nói ra trong lúc bọn lính nhích dần tới:
— Yêu cầu quốc gia đi về đi. Quốc gia tiến tới, đem súng ống cào làng dồn
dân, chúng tôi, người Ba Na, phải chống lại. Quốc gia không dồn, chúng
tôi không chống, quốc gia hãy về đi.
Một loạt súng hung hăng bắn ngay vào chỗ phát ra tiếng Nhuôn.
Nhuôn vẫn kiên nhẫn, Nhuôn kiên nhẫn suốt cả trận đánh:
Quốc gia hãy về đi. Người Ba Na có làm gì quốc gia đâu, người Ba Na
phải giữ xóm làng mình. Quốc gia hãy về đi.
Một phát mìn nã ngay vào chỗ Nhuôn, tiếng núi dội qua dội lại, đá đổ, đá
lăn. Nhưng tiếng mìn chưa kịp tắt đã nghe váng cả thung lũng tiếng thét
thất thanh của bọn lính ngụy, cả hai đại đội hét kinh hoàng một lúc, chạy
dạt ra phía sau, vừa chạy vừa ngã. Nhìn xuống dưới, thấy cả một tiểu đội sa
xuống hầm chông, đang dãy dụa la khóc. Khoảng trời xanh trước mặt, tua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.