GIỮA TRONG XANH - Trang 200

và con. Mẹ con em đã ở trên bến an toàn, còn anh, anh còn chèo chống.
Không viết thư cho em, chính là để giữ cho lòng mình can đảm, giữa cơn
phong ba. Cái anh cần trong những năm qua chưa phải là tình yêu, mà là
lòng can đảm.
Chợt Nhuôn đi đến, hớt hải hỏi:
— Bà đâu?
Nghĩa nghe hỏi, đột ngột như đang mê, được lay một cái mạnh tỉnh dậy,
ngơ ngác. Anh nhớ ra là mình có nhao tới cầm tay mẹ, mẹ báo tin xong là
mẹ đòi về, anh gấp rút vội vã xếp trận vào trận đến nỗi không kịp nghĩ có
thể về thật, và mẹ về rồi. “Vì mẹ cũng có việc của mẹ”. Con không kịp nói
một lời thích hợp với mẹ, có với mẹ một cử chỉ thương yêu thích hợp. Và
mọi việc qua nhanh đến nỗi, trong nỗi bàng hoàng của trận thắng đầu, trận
thắng này quét sáng lên quãng đường đi sắp tới, tôi có cảm giác như cả việc
mẹ tôi hiện ra báo tin cho tôi, việc đó là ở trong giấc mơ thôi. Một bà tiên
báo mộng, giờ đã biến mất hoàn toàn. Nhưng dưới chân núi, tiếng bi bô tíu
tít nói cười của mọi người đang đi lại dọn dẹp chiến trường, thắng lợi này
là sự thực.
1977 — 1978

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.