GIỮA TRONG XANH - Trang 208

rừng núi, không phải làm cách mạng thì là gì. Nhưng tránh nhất là liều,
không nên liều. Thầy nói thật, thầy có biết hoàn cảnh em. Nếu em liều thì
em cũng chẳng khác những người ra đi là mấy. Liều chết, liều sống: có cái
gì giống nhau đấy, em hiểu không!”. Em đã nức lên khóc khi nghe nhắc đến
hoàn cảnh nhưng giọng em ráo hẳn liền, em nói: “Em cảm ơn thầy đã phân
tích, em xin cố gắng sống có ý thức đúng về cuộc sống. Em luôn luôn nhớ
em là đoàn viên thanh niên cộng sản.” Như vậy, thầy Thấu phân em về Chư
Pơng.
Những câu chuyện anh Thấu kể vọng lại tôi một thoáng khi tôi bước xuống
xe.
— Cô nhỏ là một cô gái biết giữ lời hứa. Cừ lắm, giỏi lắm.
Tôi bước ra khỏi xe.
Nhưng chủ nhà là một người đàn ông, một thanh niên E-đê.
Mới nhìn, thấy anh trắng trẻo, nét mặt thanh tú, quần áo bay xanh bộ đội,
tưởng anh là cán bộ kinh. Anh đã cho mùn vào các bầu giấy nhựa đặt chi
chít trước mặt, và đang dùng que tre để tra hạt vào bầu. Chắc anh là cán bộ
hay công nhân lâm nghiệp gì đây. Thấy xe, thấy tôi, anh lạ lắm, mắt cứ
nhìn trừng trừng, và anh đứng lên:
— Đồng chí hỏi tôi?
Tôi trả lời.
— Hơ Phương hả? Nó đi họp ngoài Buôn Hồ mà. Tôi có bảo nó ban đêm
đừng về, lỡ gặp Ful rô mà.
Anh nói cặn kẽ, nhưng điệu bộ băn khoăn rõ ràng. Không đợi tôi hỏi, anh
nói điều băn khoăn ấy ra:
— Đồng chí tới có việc chi? Đồng chí không phải là người nhà Hơ Phương
lên bắt Hơ Phương về Sài Gòn chớ?
— Không phải — tôi nói.
— Cũng không phải là bạn bè thằng Nhiên chớ.
— Không. Tôi là nhà báo?
— Thiệt hả? Nhà báo làm báo Nhân Dân hả? Đảng hả? Vậy mà tôi sợ quá.
Lúc nào tôi cũng sợ có người lên bắt Hơ Phương.
Mới nói đi đó, anh nói lại liền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.