GIỮA TRONG XANH - Trang 26

— Này! Ăn nói thế à? Làm sao?
Con chích chòe thứ hai cũng không vừa, bốp chát ngay:
— Còn sao nữa? Tinh mơ, người ta vừa thức dậy đánh răng rửa mặt, đã đưa
xe xích đến làm ầm lên.
Thế là Bé rõ chuyện. Kể ra cũng tội nghiệp chúng thật đấy. Bé ôn tồn giảng
cho đàn chim:
— Người ta làm nông trường chứ làm gì mà mình sợ? Người ta sẽ trồng
chè thay vào những loại cây hoang vớ vẩn của mình ấy. Rồi sợ mình không
đủ ở được khắp các cây chè! Hãy ở tạm đâu đấy ít lâu không được ư?
Tất cả bọn chim nghe nói, đồng thanh chê bai một lượt. (Ôi chim hót thì
hay, nhưng khi chúng chanh chua cãi vã, nghe sao khê thế!). Chúng nó nói,
giọng dài thượt:
— Cây-chè-thấp-lè-tè-ấy-à? Bé nguýt một cái rõ dài:
— Mình thấp lè tè thì có! Không biết giống chè san Hà Giang là thế nào à?
Rồi người ta sẽ làm bao nhiêu nhà ở đây. Khối mái nhà, trần nhà, tha hồ ở
ấm! Chứ đến mùa gió Đông—Bắc mà cứ ngủ ngoài trời mãi ư?
Bọn chim bắt đầu nghe ra. Một con bảo:
— Bạn Bé nói nữa đi.
Bé biết mình nói có kết quả, thích lắm, ngước mặt cười thân mật, hỏi bọn
chúng:
— Các cậu dại lắm, các cậu chả hiểu gì sất mà lại phổi bò! Ở đâu có người
mà ở đấy chả có nhiều thức ăn, các cậu nghĩ xem? Lại ngựa nữa chứ! Ở
khu rừng nứa ấy, nào có cái quả cái hạt gì, các cậu phải đi ăn xa lắm, vất vả
lắm, không phải thế ư?
Đúng là thế, nên bọn chim đều gật đầu, thú vị vì bạn Bé biết tường tận cuộc
sống khó khăn của mình. Đến lúc ấy, con chim chích chòe thứ nhất, bước
hẳn xuống thành cửa sổ, dịu giọng hỏi:
— Bạn Bé này! Mình còn vải thiều hôm nọ không?
Thấy Bé còn chưa hiểu, con chích chòe thứ hai nũng nịu nói thêm:
— Sáng nay, chạy bán sống bán chết, đã kịp ăn uống gì đâu!
Bé nghe thế thương tình, sực nhớ chùm vải thiều chị cho tối qua, mang ra
ba quả, bóc đặt ở ba cửa sổ thết đàn chim. Chim xúm lại mổ, vừa ăn vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.