GIỮA TRONG XANH - Trang 41

như những hồ nước ở Hà Nội, nhưng chúng thật là những nét bút không thể
thiếu cho sự hài hòa của bức tranh Đà Lạt, lấp lánh trong bóng đêm, thu bớt
ánh sáng ban ngày. Và hoa, cả Đà Lạt là một cái biệt thự lớn có đủ các thứ
hoa, dơn, lila, macgơrít, bêgônha, thược dược, đủ màu sắc lấp ló ú òa khắp
nơi, giắt trên các lối đi, các hàng rào, các khu vườn, các cửa sổ, các mái
nhà. Và khi ngước mắt nhìn về đằng trước, ta thấy trên cái thảm xanh rì
lấm tấm hoa của Đà Lạt có những chấm xanh đỏ di động, thì đó không phải
là hoa đâu, mà là người Đà Lạt đấy, những em gái, những bà cụ, những cô
thiếu nữ đều mặc sặc sỡ và tự nhiên như nhau với những chiếc áo len, áo
choàng ngoài, những chiếc ô nhiều màu sắc của họ.
Tôi bắt chợt tôi chú ý tới đèo Pren, không đến đó không được. Thông nhựa,
thông trắng, bơ mu, sa mu như một khuỷu Ô Qui Hồ, quãng đường từ Sa Pa
lên núi Hoàng Liên. Ở đầu hai miền nước ta, đều là giống cây quân tử ấy.
Chỉ một mình nó thôi với vô số những chiếc quạt lá, vô số màu xanh đủ gợi
lòng mến trọng quê hương đẹp đẽ và hào hùng. Chỉ khác Ô Qui hồ, đây là
một rừng thông non tự mọc, các cây thông già đã bị chặt đi hết, mặt đất
lởm chởm đầy thông bụi chính là những gốc cây thông cũ bị phạt ngang
lưng, cành non vội nhú ra sum xuê che kín những vết thương. Trong khu
rừng không thời giờ — Người ta đẵn một cây lớn — Một trống không dọc
— Run rẩy hình chiếc thùng tròn — sóng soài cạnh gốc cây — Hãy tìm nôi
ổ chim ơi — Trong hoài niệm cao vút ấy — Khi nó vẫn rì rào
.
— Thơ Supervielle! Em, một ông Việt cộng...!
Tôi quay lại hai vợ chồng đi hon đa vừa tắt máy đi tới.
— Trời, ông!
Người đàn bà kêu lên như vậy và tôi nhận ra chị phụ nữ ở bến xe. Tôi hơi
lúng túng vì chưa thực hiện lời hứa đến thăm chị nay đã gặp chị ở đây.
Hôm ấy, tôi cáo lỗi, thoái thác là anh em ở ty Văn hóa đã có biết trước,
đang đợi tôi. Người chồng mảnh khảnh, mặt hơi xương hơi xanh, trong hốc
mắt hai mắt to, đen và thông minh, rất lịch thiệp, tiến đến bắt tay tôi:
— Nhà tôi có nói chuyện. Chúng tôi rất mong ông. Ông già tôi thì mong
ông mãi. Rất tiếc là hôm nay ông già đi chùa khác rồi.
— Ông cụ đi tu? — Tôi kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.