GIỮA TRONG XANH - Trang 46

nhiệm. Tôi chán đời từ đó. Tôi nhận bừa cái mục vô tội vạ là mục “gia
chánh”, đường đường một trang nam nhi, từng ôm cái mộng rất to trở nên
văn hào thi sĩ, rốt cục viết mục “gia chánh”, ông nghĩ có buồn không. Tôi
từ bé ở chùa, ăn cơm chay là chính, có biết gì gia chánh mà viết, ông? Bao
nhiêu thức ăn ngon, hoặc thanh đạm mà vẫn ngon, tôi hằng ngày nghĩ ra,
bịa ra, món gì hợp với thời tiết nào, cảnh tình nào thì thêm món gia vị cầu
kỳ nào, tôi sử dụng tài hư cấu học được của Thạch Lam trong “Hà Nội 36
phố phường” nhiều hơn là tài nội trợ, và tôi càng chưa hề nếm được những
món ăn ấy như thế. Lạ nhất là mục “gia chánh” ở báo ấy cũng nổi tiếng,
nhưng tôi thì buồn, ngày càng thấy mình như một thứ sống thừa, cặn bã của
xã hội. Giải phóng xong, mình so với mọi người càng rõ thêm cái ý mình là
đồ bỏ đi đó. Tôi chán lắm ông ạ.
Chị vợ đã bước qua bậc cửa, như chính mình cũng bị cuốn hút, kinh ngạc
về những lời người chồng kể chuyện mình với khách, tiến tới gần mãi, và
ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, nhìn thẳng vào chồng kêu lên:
— Trời! Anh kiểm điểm mọi việc đó mạch lạc suông sẻ sâu sắc vậy từ bao
giờ? Anh biết ông già nuôi cán bộ cách mạng từ bao giờ? Sao anh không
nói với em?
Người đàn ông, ngước mắt nhìn vợ, cười sẽ, rồi nói:
— Từ lúc nãy, ngồi với ông đây. Từ lúc ở trên đèo Pren. Người cách mạng
người ta chỉ nhìn một đồi cây người ta cũng thấy ngay sự thật, còn mình thì
không thấy gì hết. Ông đây, đến Đà Lạt có năm ngày, ông biết nhiều
chuyện Đà Lạt hơn vợ chồng mình. Ông thấy ngay sự thật của Đà Lạt còn
mình thì mình không thấy. Ngồi với ông nghe ông kể, anh giận anh lắm,
anh tức tối lắm. Anh nhìn lại cuộc đời anh. Đột nhiên, anh hiểu các hành
động của ông già. Đúng là như vậy, ông già là một người có lòng, nhưng là
một người tiêu cực, giúp người khác làm, hay làm ngơ cho người khác làm,
các sư tiểu cũng tưởng ông già không biết, nhưng ông già thì nấp trong
chiếc áo vàng, tự mình không làm, không cho con theo ngụy đã đành, cũng
không cho con làm như các sư tiểu đó, sợ “lây”. Cho nên — anh cười khẩy
— con mới nấp danh đàn bà, viết “gia chánh”.
Im lặng một lúc. Người đàn bà ngước mắt nhìn tôi. Tôi nói chậm rãi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.