GIỮA TRONG XANH - Trang 96

— Dạ, không phải. Cháu tên là Hảo.
Lão già nhíu mày:
— Hảo nào?
Tức thì người cằm nhọn nghiêm sắc mặt:
— Chị vô trong nhà chúng tôi có chuyện nói một chút!
— Bẩm ông. Chào ông tới chơi.
— Ông.
Thấy Trần Thại và người lạ mặt vào, vợ chồng ông Mười cố nén bối rối,
nói khúm núm:
— Ời! Trần Thại đáp, trịch thượng, hai tay cứ chắp đít, chân giày hạ ung
dung đặt lên bậc cấp bước vào trong nhà và đi thẳng lên nhà trên. Không
đợi ai mời, lão kéo ghế ngồi:
— Cha, cúng tế gì mà thủ vĩ đó?
Hảo khoa tay vào trong tô-nô rửa tay. Chị thản nhiên đi theo chúng, bước
lên nhà trên, đứng bên vách, đối diện với Trần Thại. Tên mặt nhọn ngồi
trước mặt lão, các ngón tay gõ nhịp hồm hộp lên mặt bàn. Để giấu nỗi bối
rối của mình, ông Mười giục vợ pha nước. Sực nhớ, Hảo quay lại, nhấc ấm
nước sôi còn bắc trên lò. Nhưng bà mẹ liền giằng lấy. Bà vội vàng rót nước
cho hai người khách, đặt ấm nước xuống chân bàn, rồi lại đến đứng bên
Hảo, người như che lấy Hảo. Lần đầu tiên, bà thấy tường mặt một sự chẳng
lành. Hảo nhích ra, bà nhích ra. Hảo dịch vào, bà dịch vào. Giống hệt một
con gà mái mẹ thoáng thấy bóng diều hâu xòe cánh, kiên quyết bảo vệ con.
Bà mẹ bắt đầu nói, giọng như rên, cướp lời chồng:
— Dạ, cúng tế gì đâu. Nhân có con nhỏ, vợ thằng Khương, ở Quảng Nam
vô được để gặp thăm chồng nó thì chồng nó đi tập kết mất rồi. Nó mới vô
xẩm tối hôm qua nên tôi cũng chưa kịp có chén trầu đĩa cau gì đến trình
ông, trình hội đồng. Đạn lạc tên bay, thời buổi này vào được đến đây là
mừng lắm. Sắm mâm cơm cúng âm hồn phù hộ cho con lớn con nhỏ...
Trần Thại vuốt ria mép, cười ngất.
— Ý nó muốn nói “âm hồn” là những người như tôi với thầy đó!
Và ra vẻ thành thạo, Thại vặn:
— Chớ thằng Khương lấy vợ bao giờ tao không hay?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.