GIỮA TRONG XANH - Trang 99

ngủi khua động bầu trời xanh sẫm được một tí rồi mọi vật trở lại im lìm.
Người thành phố mấy năm nay tỏa ra sống ở các làng xã trong tỉnh, kể cả
những người bám được chuyến tàu lửa cuối cùng ngày giặc Pháp chọc
thủng mặt trận Ninh Hòa, đi Huế, đi Đà Nẵng nhưng vẫn nhớ tưởng cái
thành phố cũ xưa, kể cả những người tứ xứ đến đây lợp qua quít một túp
lều tranh với hai tấm riềm lá kè, dân số tăng lên gấp bội nhưng thành phố
vẫn còn như rộng quá, trống trải quá. Chẳng có gì thay thế được chỗ trống
mà những người ra đi để lại, trong thành phố quê hương và trong lòng
những cha mẹ già.
Chợt có tiếng la thất thanh ở ngoài bãi. Nhiều giọng gào khác nhau, giọng
của người lớn, giọng của con trẻ, nhưng đều ơi ới thảng thốt, lạc đi, vỡ đi
như nhau. Biển rộng mông mênh, bóng chiều không dừng bước, những
tiếng thét lao xao cũng thể như những chiếc kim bé nhỏ... Nhưng bạn là
người ở vùng này, ở những cái phố nhỏ sát bờ bể đây, bạn có thể hiểu được
những tiếng thét kêu thường nổi lên trên bãi, những buổi chiều trời động,
nước biển đục bẩn, vào lúc đêm tối sắp khép lại vội vã ấy là những tiếng
kêu gì. Và những lời xôn xao bàn tán như thế này là có việc gì xảy ra: “Ông
ấy mới đây! — Ngọn sóng to như cái nhà! — Lại trúng cái lòng chảo rồi!
Mấy năm nay chẳng ai tắm táp sửa sang gì, cái lòng chảo lở thêm, hỉ? —
Không ỷ tài thì đâu đã đến nỗi! — Còn mi nữa, liệu cũng có ngày! — Chỉ
thấy cái bàn tay vây vẫy một chút rồi chìm rồi chìm mất, ấy, chỗ nớ đấy!”
Tìm kiếm, van xin, mặc cả nữa, nhưng cũng chỉ la hét là nhiều, thật ra là
chờ đợi một cách tuyệt vọng, một giờ, hai giờ, ba giờ, dưới ánh những ngọn
đuốc bó vội vã dài như những con sào quơ trên mặt sóng loáng thoáng...
Những người tụ tập đã về dần, chỉ còn lại có một mình bà mẹ ngồi úp mặt
vào vạt áo dài, sát bên rìa sóng, bên cạnh bà là một cái chõng thấp trên có
một chiếc chiếu mới rất rộng, và một khuôn vải điều, chờ đợi.
Hai ba người chạy ngược lên phố, hớt hải. Chánh đi đầu, mặt em, vai em,
lưng em, vẫn chưa tan những vết bầm, vết lằn vì được “thử thách” trong
buổi học đầu tiên, ở nhà trường của chế độ “mới”, sáng hôm nay. Tái xanh,
tái lét, em nói với cha mẹ:
— Anh Sổ Vẹo chết đuối rồi ba ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.