Năm Minh-Mạng thứ 12, đổi Trấn làm Tỉnh. Ông Hiếu được bổ chức
Tổng-đốc Hà-Ninh (Hà-nội và Ninh-bình). Khi Phó lỵ, đi ngang qua phủ
Lý-nhân, thấy viên quản phủ là Nguyễn-Văn-Sáng suy yếu, mềm mại, ông
liền tâu xin bãi chức. Vua dụ rằng : « Khanh mới tựu chức, đã biện biệt
được nhân-phẩm, thật đáng khen ! ».
Năm Minh-Mạng thứ 13, ông được thăng Thự Tả-quân Đô-thống-phủ
Chưởng-phủ-sự. Năm Minh-Mạng thứ 14, được phong Lương-năng-bá. Rồi
ông mất, thọ 70 tuổi.
Vua nghe tin rất thương xót, thực thụ hàm Tả-quân Đô-thống-phủ
Chưởng-phủ-sự, vẫn tước Bá, và cấp 1.000 quan tiền, lập đàn tế một lễ.
Năm Tự-Đức thứ 5, ông được thờ ở miếu Trung-hưng Công-thần. Năm Tự-
Đức thứ 11, ông được thờ ở Hiền-lương từ.
Ông Hiếu bình sinh tánh người thuần phác, làm quan thì thanh-liêm,
cần-mẫn, đãi người hòa-nhã dễ-dải, trải qua các chức trong triều, ngoài trấn,
đều được tiếng tăm và có chính tích thời bây giờ, nói đến hạng « tuần-lương
» thì ai cũng nói là ông.
Ông Hiếu có 6 con là các ông Nhâm, Tồn, Túc, Tình, Ân, Nhân, ông
Nhân có tật ở chân, vô tự. Ông Tồn làm Vệ-úy Tả-vệ Bình-định, tập tước
Lương-năng-tử, sau bị can, bị cách, rồi được khởi phục chức Suất-đội. Ông
Túc lấy Công-chúa Chương-Gia, làm Phò-mã Đô-úy. Ông Tình làm Thành-
thủ-úy. Ông Ân làm Phó-quản-Cơ. Ông Nhân làm Lãnh-binh Khánh-hòa.
Xuyên qua cuộc đời của Ông Nguyễn-Văn-Hiếu, người xuất thân ở
miền Nam, đã lập được nhiều chiến công hiển-hách, trên đường quan lộ lắm
bước thăng trầm, nhưng lúc nào ông vẫn giữ một lòng chung thủy với nước
non, không lùi bước trước sự gian nguy và thử thách, ngày nay tại Khổng-
tước-nguyên (tức là Gò-công) người ta cũng còn nhắc đến ông và Quận-
công Võ-Tánh oai danh lừng lẫy nơi Ao Đồn-binh và Đầm Vạn-thắng, nói