suốt hại biết bao trung thần vong mạng, chính trường hợp của tướng Đỗ-
Thành-Nhân trước kia, bị bọn xàm thần sợ đến uy danh của người, kiếm
điều tâu rỗi làm cho nhà vua nghi ngờ nghe theo giết mất một đấng anh-
hùng của dân-tộc, lịch-sử đã chứng-minh điều đó.
Đến đời Minh-Mạng cũng dẫm theo con đường cũ của phụ vương, bắt
tội biết bao người trung liệt một cách oan uổng, chính trường hợp của Tả
quân Lê-Văn-Duyệt chẳng hạn. Trở lại vấn đề công-thần Phạm-Đăng-
Hưng, chúng tôi cần vạch rõ những việc làm đáng tiếc của nhà vua, sau khi
giác ngộ thì chuyện đã lỡ rồi.
Năm 1825 mùa hạ vua Minh-Mạng ngự giá ở Quảng-nam giao cho ông
giữ kinh thành, tức là Đế-đô-Huế, tỉnh Thừa-Thiên bây giờ. Xuyên qua
cuộc đời của ông thật lắm nổi thăng trầm trên bước đường hoan lộ, nhưng
vẫn giữ một lòng trọn đạo vua tôi, thủy chung cùng non nước, đức tánh của
ông thể hiện qua những việc làm hơn là nói, lúc nào cũng lo tròn nhiệm vụ
của nhà vua giao phó.
Mùa hạ năm Ất-dậu (1825) ông thọ bệnh mất vào năm 61 tuổi, được
thăng chức Hàm-vinh-Lộc Đại-Phu, Trụ-quốc Hiệp-biện Đại-học-sĩ, thụy là
Trung-nhã.
Nhà vua chiếu chỉ cho tẩn liệm theo nghi lễ của triều-đình, linh cữu
đưa về Gò-công an táng tại giồng Sơn-qui là nơi quê hương của ông.
Tương truyền ghe chở linh cữu của ông đi đường biển khi về gần tới
Cần-giờ, địa phận Gia-định, gặp phải trận cuồng-phong sóng to gió lớn,
đoàn quan quân tiễn đưa hộ tống linh cữu hết sức lo-ngại sợ thuyền kia phải
đắm. Trong lúc nguy cấp bỗng đâu nhờ có hai con cá-ông nổi lên đỡ thuyền
đưa vô tới bờ được bình yên vô sự, ai nấy đều cho đó là một việc hiển linh
hi-hữu. (Dưới triều Gia Long, nghe đâu thuyền chúa bị lâm nạn ngoài khơi
Cần-giờ cũng được cá-ông cứu, đỡ thuyền thoát khỏi cảnh hiểm nguy. Sau
ngày thống-nhứt san hà vua Gia-Long nhớ ơn cứu tử phong chức cho cá